Chiếc xe thả họ trước cửa khách sạn. Harriet đoán nơi này được xây dựng từ
những năm 30, và rõ ràng chưa được cải tạo gì trong nhiều năm rồi.
Màu sơn là màu vàng nhũ, vàng và xám. Những bức tường bong tróc và rèm
cửa giòn gãy do bị giặt quá nhiều lần, hoa văn hình học xấu hoắc. Toàn bộ
nơi này nhắc bà nhớ tới Nhà trọ Moose ở quê nhà.
Cách bài trí cùng với mùi Lysol và mùi hành không bao giờ tan khiến bà bực
dọc. Nhưng có lẽ đó chỉ là sự thất vọng về vụ đau tim của chồng bà, làm
gián đoạn kế hoạch của họ. Họ đi thang máy lên tầng mười và bước ra, đi bộ
về phòng.
Harriet cảm thấy mình nên giúp chồng vào giường, hay nếu ông chọn thức
thì nên giúp ông xỏ dép và thay sang bộ quần áo nào đó dễ chịu, rồi sau đó
gọi thêm đồ ăn. Nhưng ông phẩy tay ngăn bà - dù cái phẩy tay đi kèm nụ
cười nhẹ - và ngồi xuống cái bàn ọp ẹp để lên mạng. “Thấy chưa.
Tôi đã bảo mà. Mười lăm dollar một ngày để lên mạng. Ở Red Roof người
ta miễn phí đấy. Hay Best Western cũng vậy. Josh đâu?”
“Đang đi lấy thuốc cho ông.”
“Có thể nó sẽ bị lạc đấy.”
Harriet cho một chồng quần áo bẩn vào túi giặt khô của căn phòng, rồi mang
nó xuống phòng giặt là khách tự phục vụ ở dưới tầng hầm. Đây là khoản duy
nhất bà sẽ không trả tiền cho khách sạn, dịch vụ giúp việc. Thật là ngớ ngẩn.
Bà dừng lại để ngắm mình trong gương, để ý thấy chiếc chân váy màu vàng
nâu đã không cần phải là thêm nữa, và áo len màu nâu đang ôm lấy thân
hình tròn trịa của bà gần như không còn dính sợi lông hay tóc nào. Gần như
chứ không phải hoàn toàn. Bà nhặt ra vài sợi và thả chúng xuống sàn; ở nhà
họ có ba chú chó chăn cừu giống Đức. Bà đã gom những sợi tóc rụng của
chính mình, căng ra và gắn chặt thành búi tóc.