KẺ TẦM DA - Trang 419

những vệt máu dây lại càng làm Harriet hứng hơn. Trúc đào và máu đã mãi
mãi dính lấy nhau trong tâm trí Billy Haven.

Thậm chí chú Matthew có khi còn không biết gì về khía cạnh ấy trên cơ thể
phụ nữ. Việc đó sẽ không làm Billy ngạc nhiên.

Tuy nhiên, khi liên quan đến những gì bà ta muốn, Harriet Stanton có thể
nhìn thẳng vào mắt bạn và làm bạn tin gần như bất kì điều gì. Billy không
nghi ngờ chuyện dù bà đã nhồi cho chồng mình câu chuyện thế nào, ông ta
vẫn nhất nhất tin là thật.

“Đây sẽ là xưởng vẽ của con,” bà ta đã bảo với cậu bé Billy mười ba tuổi,
khi lần đầu tiên chỉ cho cậu thấy căn phòng bà đã trang hoàng bên trên gara
rời ở căn nhà tại nam Illinois của họ. Trên tường có treo bức tranh màu nước
mà cậu đã vẽ cho bà, một cây trúc đào - loài hoa bà yêu thích (tất nhiên là
hoa có độc). “Đây là bức tranh yêu thích của dì. Chúng ta có thể gọi đây là
phòng Trúc đào. Phòng Trúc đào của chúng ta!

Rồi bà ta kéo thắt lưng của cậu. Giỡn chơi thôi nhưng kiên quyết không lùi.

“Chờ đã, không, Dì Harriet. Dì đang làm gì vậy?” Cậu nhìn lên bà ta với nỗi
hoảng sợ; không chỉ vì giữa mẹ cậu, chị gái Harriet với bà có điểm tương
đồng khủng khiếp, mà Harriet và Matthew còn là bố mẹ nuôi không chính
thức của cậu. Cha mẹ Billy đã chết một cách khủng khiếp dù anh hùng. Cậu
bé đã được vợ chồng Stanton nhận về nuôi sau khi thành trẻ mồ côi.

“Ừm, con không nghĩ là con muốn, dì biết đấy, làm chuyện đó,” thằng bé
nói.

Nhưng cũng chẳng khác gì việc cậu chưa hề lên tiếng.

Chiếc thắt lưng vẫn rơi xuống.

Vậy là những năm tháng máu me của phòng Trúc đào bắt đầu.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.