Cô thôi không chống cự. Hắn đã yếu nhưng vẫn còn khoẻ hơn cô rất nhiều.
Trốn thoát, cô tự nhủ. Thoát ra khỏi chỗ này thôi!
Bò trên sàn nhà, cố gắng dịch chuyển được khoảng hai chục phân cách xa
hắn, gần cửa ra vào hơn.
Nhưng hắn đã ngăn được cô và lăn người cô nằm ngửa, thụi một cú đấm vào
giữa bụng cô, làm không khí bị ép ra khỏi phổi lần nữa và cô phải gập đôi
người lại. Cô vụt thoát được một giây - nhờ máu trơn, hắn bị tuột tay.
Cô bò được bằng hai đầu gối. Nhưng cơn giận đã ám ảnh hắn rồi. Billy đạp
chân vào tường ở sảnh và lao người tới, vòng hai bàn tay gân guốc quanh cổ
họng cô. Một lần nữa cô lại nằm ngửa, hớp lấy không khí.
Cô đá lên một lần nữa và trúng đích, gối va vào hạ bộ. Hắn hổn hển, hít vào
thật mạnh và bắt đầu ho ra máu. Hắn ngồi lại lên người cô. Bàn tay đã thả
lỏng và kéo ra sau, đấm vào má và cằm cô, vừa phóng ra những lời mà cô
không tài nào hiểu được, càng vãi máu ra người cô nhiều hơn.
Cô cố đá lần nữa, cố đấm, nhưng không có lực.
Trong suốt lúc ấy cô vẫn thở hổn hển, cố hít không khí vào phổi và kêu cứu.
Nhưng không có gì hết. Chỉ có sự im lặng.
Vết rạch trên mặt hắn trông rất ghê tởm nhưng dòng máu đang chậm lại,
đông lại quanh vết thương, sẫm màu và vón cục như những viên đá màu nâu
đỏ. Giờ cô có thể nghe ra: “Làm sao mày có thể?” Thêm nhiều từ nữa nhưng
chúng gãy khúc và rời rạc và lại thành vô nghĩa. Hắn nhổ máu ra.
“Đồ ngu, Pam! Mày hết thuốc chữa rồi. Đáng lẽ tao phải biết.”
Hắn cúi xuống và vòng tay quanh cổ cô và bắt đầu bóp chặt.
Đầu Pam thậm chí còn buốt hơn, cơn đau tăng dần trong lúc cô vật lộn để
thở. Máu bị nghẽn đang đập dồn dập trong thái dương và trên mặt cô.