“Anh có bảo tôi xem xét gì đâu. Anh đang đòi hỏi tôi phải cho đăng thứ mà
anh vừa gửi, Lincoln.”
“Anh đã xem qua nó, đã đọc nó rồi. Đó là xem xét còn gì. Chúng ta cần làm
ngay, Dag. Thời gian là then chốt. Rất then chốt đấy.”
Một tiếng thở dài. “Tôi sẽ phải nói chuyện với ai đó đã.”
Rhyme cân nhắc các lựa chọn chiến thuật. Không có nhiều lắm.
“Tình hình thế này, Dag ạ. Tôi không thể bị sa thải. Tôi là một nhà tư vấn
độc lập mà các luật sư bào chữa khắp cả nước này tha thiết muốn thuê cũng
như NYPD. Có khi còn nhiều hơn và họ trả hậu hơn. Nếu anh không cho
đăng thông cáo báo chí ấy một cách chính xác, và ý tôi là từng câu từng chữ
như tôi đã gửi nó cho anh, tôi sẽ đem thân phục vụ bên bào chữa và ngừng
làm việc hẳn với NYPD. Và khi ngài cảnh sát trưởng nghe nói chuyện tôi sẽ
làm việc chống lại sở, công việc của anh sẽ chuyển về bên khối tư nhân và ý
tôi là ngành thức ăn nhanh ấy.”
Không thực sự hài lòng với câu đó. Đáng lẽ có thể nói hay hơn. Nhưng nó là
thế.
“Anh đang đe dọa tôi đấy à?”
Câu hỏi gần như không cần một câu trả lời.
Mười giây sau: “Chết tiệt.”
Tiếng điện thoại bị cúp máy kêu cạch đơn giản và ngọt ngào trong tai
Rhyme.
Anh đẩy xe của mình đến cửa sổ, nhìn sang Công viên Trung tâm. Anh thích
tầm nhìn này vào mùa đông hơn là mùa hè. Vài người hẳn sẽ nghĩ vì vào
mùa hè mọi người hưởng thụ các thú vui của những ngày đẹp trời như chạy,
ném Frisbee, đánh bóng mềm - những hoạt động đã mãi mãi khước từ
Rhyme. Nhưng thực tế chỉ là anh thích quang cảnh mùa đông mà thôi.