Thậm chí trước cả khi gặp tai nạn Rhyme cũng chưa bao giờ thích những trò
vui vô bổ. Anh nghĩ lại vụ án liên quan đến Kẻ tầm xương nhiều năm trước.
Khi ấy, ngay sau tai nạn của mình, anh đã từ bỏ cuộc sống, và tin rằng mình
sẽ không bao giờ tồn tại trong một thế giới bình thường được nữa. Nhưng vụ
án ấy đã dạy cho anh một điều đúng đắn đến tận ngày nay: Anh đâu có muốn
một cuộc đời bình thường. Chưa bao giờ muốn, dù tàn tật hay không. Thế
giới của anh là thế giới của suy luận, của logic, của những cuộc đấu trí - chứ
không phải súng ống hay những cú đấm trong karate.
Vì thế trong lúc nhìn ra ngoài quang cảnh trơ trụi, không còn một chiếc lá
của Công viên Trung tâm, anh cảm thấy hoàn toàn thỏa mãn, dễ chịu bởi bài
học mà Kẻ tầm xương đã dạy anh từ nhiều năm về trước.
Rhyme quay lại với màn hình máy tính và một lần nữa vùi mình vào thế giới
nghệ thuật.
Anh kiểm tra tin tức và khám phá ra, đúng vậy, Dag đã cho duyệt.
Thông cáo báo chí không ai xem xét, không bị chỉnh sửa, không bị hoài nghi
đã được gửi đi khắp mọi nơi.
Rhyme liếc nhìn đồng hồ trên máy tính của mình và tiếp tục lướt web.
Nửa giờ sau điện thoại của anh đổ chuông và anh chú ý thấy số gọi đến là:
Không tên.
Hai hồi chuông. Ba hồi. Anh gõ vào nút trả lời bằng ngón trỏ phải.
Anh nói, “Chào đằng đó.”
“Lincoln,” người đàn ông mà anh biết là Richard Logan, Thợ đồng hồ nói.
“Anh có thời gian nói chuyện một lát không?”
“Với anh thì lúc nào cũng có.”