KẺ TẨY NÃO - Trang 286

Chắp tay lại và cầu nguyện cho kẻ vừa mới qua đời là việc đòi hỏi ở cô

một nỗ lực gần như siêu nhân. Chân tay cô không vâng lời cô, nhưng gắng
hết sức tàn, cô cũng đã bắt đôi tay khó bảo vào một tư thế giống như đang
cầu nguyện.

Cô kiên nhẫn chờ đợi trong bóng tối với nỗi đau đớn của mình. Bây giờ

chỉ là vấn đề thời gian trước khi họ tìm thấy cô. Mẹ và bố. Sẽ sớm thôi…

°  °  °  °

Bực bội, Jacob nói, “Được, tôi sẽ đến đồn cảnh sát. Nhưng đây sẽ là lần
cuối cùng, các anh có nghe tôi không!”

Marita thoáng thấy Kennedy đến gần. Cô chưa bao giờ thích hắn. Có gì

đó bỉ ổi trong mắt hắn, trộn lẫn với sự tôn thờ khi hắn nhìn Jacob. Nhưng
Jacob đã khuyên nhủ cô khi cô nói với anh cảm giác của cô. Kennedy là
một đứa trẻ bất hạnh cuối cùng cũng đã bắt đầu tìm thấy những cảm giác
bình an nội tại. Những gì hắn cần bây giờ là tình yêu thương và sự quan
tâm, chứ không phải sự nghi ngờ. Nhưng cô thực sự không bao giờ hết lo
lắng. Một cái phẩy tay của Jacob đã khiến Kennedy miễn cưỡng quay đi và
trở vào nhà. Hắn giống như một con chó canh gác đang muốn bảo vệ chủ
nhân của mình, Marita nghĩ.

Jacob quay sang cô và chạm tay vào mặt cô. “Về nhà với các con đi. Có

gì nguy hiểm đâu. Cảnh sát chỉ muốn ném thêm một ít gỗ vào ngọn lửa mà
cuối cùng sẽ thiêu rụi chính họ thôi.”

Anh mỉm cười với lời châm chọc của mình, nhưng cô đã ôm lấy bọn trẻ

chặt hơn. Chúng hết nhìn cô lại nhìn Jacob với vẻ lo lắng. Theo cách riêng
của chúng, chúng có thể cảm thấy rằng có gì đó đã xáo trộn sự cân bằng
trong thế giới của chúng.

Viên cảnh sát trẻ hơn nói tiếp. Lần này anh ta có vẻ hơi bối rối khi nói,

“Tôi khuyên chị đến tối hãy đưa bọn trẻ về nhà. Chúng tôi…” – anh ta do
dự – “…chúng tôi sẽ lục soát nhà anh chị chiều nay.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.