"Trong kinh xây dựng hoa phòng, người bán hoa cỏ quý hiếm vào mùa
đông không phải không có, Vương phi nghĩ là, nếu có thể để Hoa Nông
phân loại ra càng nhiều giống quý, vậy rất tốt."
Thường Nhuận Chi cười nói:
"Giống như Diêu Hoàng và Ngụy Tử, Triệu Phấn cùng Lục Ngọc?"
Triệu Phấn thoải mái để Thường Nhuận Chi giễu cợt:
"Cũng không phải vì tên của mấy chậu hoa quý này, mà chúng nô tỳ mới
được nhã danh sao?"
Nhàn thoại vài câu, Triệu Phấn lại hỏi Thường Nhuận Chi:
"Lúc nãy cửu Hoàng tử phi nói muốn hai quyển sách, không biết ngài
muốn xem sách gì? Nô tì cho người đi thư phòng lấy."
Thường Nhuận Chi ngẫm lại nói:
"Có một ít sách tạp đàm du ký không?"
Triệu Phấn vuốt cằm nói:
"Vương gia cùng rất nhiều nhân sĩ giang hồ lui tới, cũng lấy tới không ít
tạp thư. Nếu cửu Hoàng tử phi tin nô tì, vậy nô tì liền thay cửu Hoàng tử
phi tuyển hai quyển tới nhé?"
Thường Nhuận Chi tự nhiên không có dị nghị.
Đợi một lát sau, Triệu Phấn mang sách tới cho Thường Nhuận Chi.
Thường Nhuận Chi vừa thấy, một quyển là
《 Sân Vắng u hồi lục 》,
một quyển là
《 Quế hương cành nhớ 》.