KẺ THÙ BÍ MẬT - Trang 102

Trời bắt đầu mưa và ngay sau đó tôi bị ướt đến tận xương. Hơn nữa lại còn
lạnh khủng khiếp. Whittington vẫn ở lỳ trong nhà, không thấy đi ra. Vì thế,
dần dần tôi sốt ruột và tôi bắt đầu xem xét nơi đó. Tất cả các cửa sổ của
tầng trệt đều đóng kín mít, nhưng ở tầng trên tôi nhìn thấy một cửa sổ sáng
ánh đèn và tấm màn cửa không bị kéo ra. Và chính ngay trước cái cửa sổ
đó có một cái cây. Cái cây chỉ ở cách ngôi nhà khoảng mười hai mets nên
tôi tự nhủ nếu tôi trèo lên cây thì có thể tôi sẽ nhìn thấy điều gì xảy ra trong
căn phòng đó. Tất nhiên là chả có lý do đặc biệt gì để cho rằng Whittington
đang ở trong căn phòng ấy mà có khi hắn lại ở trong phòng khác hay thậm
chí hắn đang ở tầng trệt cũng nên. Nhưng tôi đã chán ngấy đứng chờ lâu
dưới mưa và tôi cần phải làm cái gì đó, gì cũng được, còn hơn là đứng yên
và chờ đợi. Vậy là tôi leo lên cây, việc này cũng không dễ vì cơn mưa đã
làm cho các cành cây trơn tuột. Nhưng dần dần từng tí một, tôi cũng leo
được lên tới ngang tầm cửa sổ.

Ở đó tôi thấy thất vọng. Tôi đã leo về phía bên trái nhiều quá và tôi chỉ

nhìn thấy một góc phòng thôi: một mảnh ri-đô và khoảng một mét vuông
tấm thảm. Cái đó không làm tôi quan tâm; tôi đã định tiu nghỉu tụt xuống
thì có người nào đó đi lại bên trong và cái bóng của hắn ta hắt lên bức
tường. Trời ạ! Chính là Whittington! Tôi choáng váng cả người. Bằng bất
cứ giá nào tôi cũng phải nhìn xem điều gì xảy ra trong phòng này, nhưng
bằng cách nào? Lúc đó tôi nhận thấy có một cành cây to mọc chìa vào cửa
sổ. Nếu tôi có thể trườn người ra đến giữa cành cây thì vấn đề sẽ được giải
quyết. Chỉ còn phải xem liệu cành cây đó có chịu được sức nặng của tôi
không? Quyết định mạo hiểm, nhưng cũng rất thận trọng, từng centimet
một, tôi trườn theo chiều dài cành cây. Nó kêu răng rắc và đu đưa một cách
đáng ghét. Ý nghĩ nếu chẳng may bị ngã cũng không làm tôi ngán. Nhưng
cuối cùng tôi cũng đến nơi muốn đến bình yên vô sự.

Căn phòng cỡ trung bình, được xếp đặt như một phòng ở bệnh viện, ở

giữa phòng tôi thấy một cái bàn được chiếu sáng bởi một cái đèn bàn và
ngồi bên cái bàn đó, quay mặt về phía tôi là... Whittington. Hắn ta đang nói

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.