KẺ THÙ BÍ MẬT - Trang 103

với một phụ nữ trong trang phục y tá và người đó quay lưng lại phía tôi.
Rèm cửa được kéo lên cao nhưng cửa kính lại đóng nên tôi chẳng nghe
được một câu nào họ nói. Chỉ có Whittington nói còn cô y tá chăm chú lắng
nghe. Cô ta gật đầu khi thì để tỏ ra đồng ý, khi thì để trả lời một câu hỏi.
Whittington vừa nói vừa ra hiệu. Đôi khi hắn đấm mạnh tay lên bàn. Mưa
đã tạnh và trời sáng lên rất nhanh.

Đột nhiên, hắn tỏ ra đã nói hết những gì cần nói. Khi hắn đứng lên, cô ta

đứng lên theo. Hắn ta quay về phía cửa sổ và hỏi cô ta một câu chắc là về
cơn mưa. Hỏi gì thì cô ta cũng nhìn ra ngoài. Vừa đúng lúc đó, mặt trăng
lại chui ra khỏi đám mây. Bị chiếu sáng như vậy tôi sợ bị cô ta nhìn thấy
nên tôi thử lùi lại. Sự rung chuyển đó là quá mạnh đối với cái cành đã mục
ruỗng. Nó rơi xuống trong tiếng gãy khủng khiếp... cùng với Julius
Hersheimmer!

- Ôi! Julius, - Tuppence kêu lên - phấn khích quá! Nói tiếp đi!

- Được thôi, may quá tôi lại rơi vào giữa một lối đi phắng và khá mềm

tuy vậy tôi cũng không tránh khỏi bị bất tỉnh một lúc! Tôi chỉ còn nhớ là tôi
tỉnh lại trên một chiếc giường. Ở đầu giường có một cô y tá - nhưng không
phải là cô đã nói chuyện với Whittington - và một người đàn ông nhỏ bé
rậm râu với cái kính mạ vàng, có vẻ ngoài đặc trưng của một thầy thuốc.
Khi tôi mở mắt, ông ta xoa tay, nhướn cao lông mày và tuyên bố:

- A! Anh bạn trẻ của chúng ta đã tỉnh lại rồi! Tuyệt! Tuyệt!

Lúc đó tôi lại làm trò theo thói quen: "Tôi bị làm sao? Tôi đang ở đâu?"

Tất nhiên là tôi biết câu trả lời... Tôi đâu có ngây thơ gì!

- Thế là đủ vào lúc này. - Người đàn ông bé nhỏ nói với cô y tá rất lanh

lợi về nghiệp vụ nhưng vẫn không quên nhìn tôi một cách tò mò.

Điều đó làm tôi nghĩ ra một ý: "Bác sĩ chẩn đoán ra sao ạ?".

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.