KẺ THÙ BÍ MẬT - Trang 134

- Gì cơ? Bà ta sợ đến thế sao?

- Phải. Bà ta đã xem xét căn phòng và thậm chí nói là tường cũng có tai.

- Có thể bà ta nghĩ có một máy nghe trộm. - Julius gợi ý.

- Cô Tuppence có lý đấy - Ngài James tuyên bố - Chúng ta không nên rời

khỏi căn hộ, điều đó không bảo vệ được bà Vandermeyer.

Julins có vẻ sửng sốt.

- Ông nghĩ rằng hắn ta có thể ra tay với bà ta à? Trong khoảng bây giờ và

sáng mai sao? Làm sao hắn ta biết được điều gì đã xảy ra?

- Anh quên giả thiết về máy nghe trộm rồi à? - Ngài James công kích -

Chúng ta đối đầu với một địch thủ rất đa nghi. Nêu chúng ta thận trọng, thì
chúng ta có cơ hội túm được hắn nhưng chúng ta không nên sơ ý một chút
nào. Chúng ta có trong tay một nhân chứng quan trọng và chúng ta cần bảo
vệ bà ấy. Tôi đề nghị Tuppence đi ngủ và anh Hersheimmer và tôi sẽ cùng
canh gác với nhau.

Tuppence định phản đối nhưng khi vô tình liếc nhìn về phía giường: Bà

Vandemeyer nằm dài ở đó, mắt khép hờ, mặt biến dạng vì sợ hãi và sự độc
ác nên cô nhụt ngay, không phản đối nữa. Trong vài giây, cô tự hỏi liệu sự
bất tỉnh và bệnh tim có phải là một trò bịp bợm không. Nhưng vẻ mặt tái
mét của mụ ấy làm cho giả thiết đó khó xảy ra. Rồi, như có phép mầu, vẻ
độc ác biến mất và Tuppence chỉ còn nhìn thấy một hình thể bất động, trời!
Có thể đấy lại là do trí tưởng tượng của cô. Nhưng ít nhất cũng vẫn nên
cảnh giác.

- Tôi cho rằng, - Julius nói - chúng ta vẫn có thể ra khỏi phòng.

Những người kia nghe theo. Ngài James lại bắt mạch bà Vandermeyer.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.