KẺ THÙ BÍ MẬT - Trang 139

- Tay bác sĩ có thể là tòng phạm. - Tuppence gợi ý.

- Tôi không nghĩ thế. Tôi đã có cảm tình với ông ấy. Không, tôi tin ông

ấy. Bác sĩ Hall là một người tốt.

- Anh nói Hall à? - Ngài James kêu lên - Thật lạ lùng! Quá lạ lùng!

- Tại sao? - Tuppence hỏi.

- Bởi vì tôi vừa gặp ông ấy sáng nay. Chúng tôi qua lại thăm nhau vài

năm rồi, và mới sáng nay, tôi gập ông ấy trên phố. Ông ấy nói với tôi là đi
đến Metropole - Ngài James quay sang Julius và nói thêm - Ông ta không
nói với anh là đi về Londres à? Không à? Lạ thật, anh đã không nhắc đến
tên ông ấy chiều nay, nếu có thì tôi đã khuyên anh đến gặp ông ta để hỏi
thêm tin tức.

- Tôi thật ngu ngốc. - Julius công nhận với vẻ nhẫn nhục hơi khác

thường.

- Tôi nhẽ ra phải nghĩ đến cái mưu mô mạo danh này.

- Làm sao mà anh nghĩ ra được sau khi bị ngã từ trên cây như thế? -

Tuppence thốt lên - Người khác có khi bị chết tươi ấy chứ!

- Cái đó không còn quan trọng nữa. Chúng ta đã nắm được bà

Vandermeyer trong tay, đấy là điều chủ yếu.

- Đúng! - Tuppence công nhận nhưng giọng không chắn chắn lắm.

Cả nhóm im lặng. Dần dần sự bí hiểm của màn đêm bao trùm lên họ:

tiếng đồ vật xê dịch, tiếng màn cửa sột soạt. Chợt Tuppence nhay dựng lên
và kêu:

- Tôi không nhịn được nữa. Tôi cảm thấy ông Brown đang ở trong nhà.

Tôi cảm thấy ông ta ở đây.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.