KẺ THÙ BÍ MẬT - Trang 67

vào cái bàn cạnh cửa sổ. Lúc đó đã muộn, quán ăn vắng khách dần. Sợ bị
nhận ra, Tommy ngồi sát ngay đằng sau Whittington. Cậu có thể thả sức
ngắm nhân vật thứ hai. Tóc vàng, các nét thô kệch, khó có thiện cảm, rõ
ràng là người gốc Nga hoặc Ba Lan, ông ta độ năm mươi tuổi. Khi ông ta
nói, ông ta uốn người về phía trước và cặp mắt ông ta, nhỏ và gian giảo,
đảo khắp nơi.

Vừa ăn trưa no xong, Tommy chỉ gọi lấy lệ một miếng thịt bò kiểu Uelsh

và một cốc cà phê. Whittington gọi một bữa trưa thịnh soạn. Khi cô phục
vụ lui ra xa, hắn kéo dịch ghế lại gần bàn và chúng bắt đầu nói khe khẽ.
Vểnh tai lên hết mức, Tommy có thể nghe lỏm được một hoặc hai từ, cơ
bản là những hướng dẫn và mệnh lệnh mà người cao hơn nói cho người
cùng đi và người này không phải lúc nào cũng đồng ý. Whittington gọi anh
ta là Boris. Từ "Irlande" nhiều lần được nhắc đến nhưng cái tên Jane Finn
thì tuyệt nhiên không. Tiếng ồn ào trong phòng chợt lắng xuống nên
Tommy chốp được cả một câu dài của Whittington: "A! Cậu không biết
Flossie chứ, con bé thật tuyệt vời. Nó coi bộ trong trắng lắm. Nó bắt chước
giọng nói mới tài tình chứ và đấy là điều quan trọng nhất".

Tommy không nghe thấy Boris nói gì, nhưng Whittington trả lời: "Tất

nhiên, chỉ trong trường hợp tuyệt đối cần thiết thôi".

Một lần nữa cậu lại đánh mất mạch chuyện, có thể vì bọn chúng nói khẽ

quá hoặc cũng có thể vì thính giác của Tommy cũng không nhậy lắm. Hai
từ mà Boris nói "Ông Brown" làm cậu giật mình. Whittington định quở
trách bạn mình nhưng rồi lại cười.

- Và tại sao lại không, anh bạn? - Người kia nói tiếp - Đấy là một cái tên

đáng kính và phổ biến. Chẳng phải vì thế mà ông ta đã chọn nó hay sao? A!
Tôi muốn gặp cái ông Brown đó biết mấy!

- Ai biết được! Có thể anh đã gặp ông ta rồi cũng nên. - Whittington đáp

lại lạnh lùng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.