KẺ THÙ BÍ MẬT - Trang 96

Cuộc nói chuyện mà cô vừa nghe được, dù rất thú vị vì nó chứng tỏ sự

thông đồng giữa Rita và ông khách, nhưng nó cũng vẫn không rọi được tia
sáng nào lên những lo lắng hiện tại của cô. Cái tên Jane Finn thậm chí
không được nói đến. Trao đổi vài câu với Albert vào sáng hôm sau, cô biết
rằng chả có bức thư nào chờ cô ở nhà người bán báo cả. Có vẻ không thể
tin đươc rằng Tommy, nếu mọi việc trôi chảy, lại không báo tin về. Cô cảm
thấy nỗi lo lắng bóp nghẹt trái tim... và nếu... Cô dũng cảm xua đuổi nỗi lo
sợ, lo lắng chẳng giải quyết được điều gì. Cô giật mình về điều may mắn
mà bà Vandermeyer tặng cho cô.

- Cô thường nghỉ ngày nào, Prudence?

- Thứ sáu, thưa bà.

- Vừa vặn hôm nay là thứ sáu. Nhưng cô mới đến hôm qua, chắc cô

không định ra ngoài hôm nay chứ?

- Có đấy ạ, tôi đang định xin phép bà.

Bà Vandermeyer ngắm cô một giây rồi mỉm cười:

- Tôi rất muốn ông khách vừa rồi nghe được lời cô nói. Ông ta đã có

những giả thiết về cô, tối hôm qua. - Nụ cười càng rộng hơn, yểu điệu - Lời
thỉnh cầu của cô rất điển hình. Cô làm tôi hài lòng. Cô không thể hiểu điều
tôi muốn nói đâu nhưng tôi cho phép cô nghỉ từ bây giờ. Điều đó không
liên quan đến tôi, tôi không ăn tối ở nhà.

- Cảm ơn bà.

Ngay khi vừa ra khỏi phòng, Tuppence cảm thấy nhẹ bỗng cả người.

Thêm một lần nữa cô phải thú nhận rằng cô thấy sợ hãi vô cùng cái người
đàn bà đẹp có cái nhìn tàn bạo này.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.