KẺ TÌNH NGHI - Trang 189

vào. Dù vậy, cô vẫn dè dặt khi bước vào phòng ngủ. Ánh đèn từ sảnh chiếu
sáng giường ngủ và tủ quần áo. Công tắc trên tường bật lên. Cô hít một hơi
thật sâu và thở ra từ từ. Căn phòng trông vẫn như mọi khi: bừa bộn. Cô
không dọn dẹp giường mình, ga trải giường và chăn ném ra phía sau.
Nhưng những cái gối đang để sai thứ tự. Chúng được xếp chồng lên nhau,
chiếc này gối lên chiếc kia và đặt lên trên cùng là đôi giày trị giá 300 đô
của cô.

Cô gọi Tamlin, rồi Hamp và trong chưa đầy 30 phút, cả hai - và Psyche

nữa - đã xuất hiện trong phòng khách của cô.

“Mình đã nói cậu hãy gọi cảnh sát. Họ đâu rồi?” Tamlin đang mặc bộ đồ

ngủ sọc xanh trắng bên dưới áo khoác. “Cậu bị đột nhập và thậm chí không
thèm gọi 911?”

Khi Cary Hering nhìn thấy đôi giày, cô sẽ phải giải thích câu chuyện trên

bãi biển Mars.

Hamp nhìn quanh căn phòng, không thấy gì đặc biệt ngoại trừ đôi giày

mà anh vừa dùng hai ngón tay nhấc ra và cho vào trong túi nhựa đặt trên
quầy bếp.

“Phòng khi cô quyết định mang thứ này đến chỗ cảnh sát, họ sẽ cần lấy

dấu vân tay.”

Anh kéo một chiếc ghế ra từ bàn ăn và dùng tay lôi Sophie lại, thúc cô

ngồi xuống ghế gần mình.

“Hãy nói cho tôi nghe. Những chuyện này là như thế nào?”
Cô nói cho anh nghe về lời nhắn đe dọa gửi đến văn phòng cô vài hôm

trước khi anh tới một cách dè dặt. Cô thú nhận rằng mình đã không về
thẳng nhà vào tối hôm đó, mà đi đến bãi biển Mars và bị trộm mất đôi giày.

“Tại sao cô làm việc đó? Đi bộ một mình trên bãi biển giữa đêm?”
“Tôi không có đi bộ. Phần lớn tôi chạy bộ.” Đó là điểm khác biệt quan

trọng.

“Cùng đêm cô bị đe dọa ấy hả?”
“Đó không phải một lời đe...”
“Tôi từng là cảnh sát, Sophie. Tôi biết một lời đe dọa thực sự như thế

nào.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.