KẺ TÌNH NGHI - Trang 235

xuôi khi Elena bước vào, mặc áo mưa dài đến tận mắt cá, lôi ra một cái
khăn quàng sũng nước. “Trời vẫn còn mưa.” Khi bà buộc túm tóc lại thành
đuôi ngựa, mặt bà trở nên to lớn: vầng trán, cằm bạnh và nhọn. Trong
gương mặt thô ráp và cơ thể béo quay của bà ta, Sophie nhìn thấy một
người phụ nữ nông thôn mộc mạc. Không ai có thể nhầm lẫn bà thành chị
em của Maggie Duarte.

“Tôi không nghĩ là bà sẽ qua.”
“Cuộc đời đầy rẫy những bất ngờ nho nhỏ.” Elena nhìn chằm chằm về

hướng người cảnh sát đang ngồi gác ngoài hành lang, đang bấm điện thoại.
“Tay đó không để tôi vào.”

“Không có gì thay đổi cả, Elena. Donny vẫn là tù nhân.”
“Tôi không cần cô nói với tôi chuyện đó.”
“Thật tiếc là cậu bé đang uống thuốc an thần. Cậu sẽ không biết bà đã

đến thăm.”

“Vì sao nó làm thế?”
“Tôi không rõ về chi tiết lắm, nhưng rõ ràng cậu đã đập mạnh đầu mình

vào sàn hoặc tường cho đến khi ngất đi.”

“Việc đó có thể sao?”
“Tôi đoán là có. Nếu bà muốn chết.” Elena nhăn mặt.
Cả hai ngồi cạnh nhau, quan sát cậu bé đang say ngủ. “Tôi đã cố liên lạc

với cô, Sophie. Tôi phải đi xa một thời gian. Chị gái muốn tôi đến ở cùng
bà ở tận Marshall. Iowa.” Bà mở lòng bàn tay và khẽ mân mê. Sophie nghĩ
rằng bà đang cố đo xem đời mình kéo dài bao lâu.

“Bà không thể rời bỏ cậu bé.”
“Tôi không trả tiền để cô buộc tội tôi.”
“Tôi không buộc tội bà. Tôi chỉ nói bà không thể bỏ mặc cậu. Dù vấn đề

của bà là gì, giờ là lúc mặc kệ nó và đặt Donny lên hàng đầu. Cậu bé cần
bà.”

“Con tôi là một tên giết người.”
“Cậu bé không giết Maggie.”
“Đừng có chĩa mũi vào mọi việc như vậy.”
“Dù cậu bé có làm gì, bà vẫn là mẹ của cậu.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.