tách độc lập vào năm 1993, không xảy ra bất kỳ sự rối ren nào trong
hoạt động của ngành. Hai mảng dịch vụ mang tính độc quyền đương
nhiên là cảng hàng không – sân bay và quản lý điều hành bay khi đó
được đặt dưới sự quản lý chuyên ngành của Cục Hàng không về
chuyên môn và sự quản lý liên ngành Giao thông – Tài chính về giá,
phí. Mọi thứ đều rõ ràng, minh bạch, thông suốt. Đường sắt cũng
hoàn toàn làm được như vậy.
Theo ông, sau khi tách, khả năng thu hút tư nhân vào đường sắt
như thế nào?
Tôi tin vào năng lực đầu tư và tổ chức quản lý, điều hành của tư
nhân. Họ có thể đầu tư thành lập hãng hàng không như chúng ta đã
và đang nhìn thấy. Thậm chí, ông Đoàn Nguyên Đức của Hoàng Anh
Gia Lai đang đầu tư xây hai sân bay khá lớn ở Lào. Tôi tin là họ
không “ngán” gì mà lại không thành lập công ty vận tải đường sắt.
Cái làm cho họ “ngán” là sự thiếu bình đẳng, minh bạch trong kinh
doanh và cạnh tranh. Còn như bây giờ, họ may ra chỉ mua một vài toa
tàu để kinh doanh, như thế cũng đã “oải” rồi.
Nếu được cởi trói, các công ty đường sắt mới sẽ đầu tư mua
đầu máy, toa xe hiện đại và chú trọng chất lượng dịch vụ. Giá vé
đường sắt cũng sẽ đa dạng. Các doanh nghiệp vận tải đường sắt sẽ
chú trọng tiết kiệm chi phí, tinh giản biên chế, nâng cao hiệu quả
đầu tư, chú trọng phát triển nguồn nhân lực, cải thiện môi trường
làm việc.
Cảm ơn ông!
(Báo Tiền Phong, ngày 02-4-2014)