KẺ TRỘM MỘ - Trang 149

vẻ như đang suy nghĩ tới một chuyện gì đó đáng sợ thì đúng hơn. Tôn Kim
Nguyên dường như cũng đã phát hiện ra sự lạ thường, bèn tò mò bước tới.

Tôi vội vàng vỗ nhẽ vai Vương Tiên Dao một cái, hỏi: “Vương Tiên

Dao, cậu làm sao vậy?”

Bị tôi vỗ vai, Vương Tiên Dao sợ giật nảy mình kêu toáng lên một

tiếng rồi mới dần tỉnh táo trở lại. Cô nàng hết nhìn tôi rồi lại nhìn Tôn Kim
Nguyên vẻ vô cùng căng thẳng, rung giọng nói: “Chúng ta không thể đi vào
đó được, tớ có một dự cảm rằng bên trong đó tồn tại một thứ vô cùng nguy
hiểm. Không rõ vì sao trong đầu tớ lúc này lại xuất hiện cơn ác mộng hồi
còn nhỏ, có điều khác với trước đây là cảm giác của tớ lần này vô cùng
chân thực.”

Giấc mơ lột da rút gân cùng với lăng trì tùng xẻo kia chúng tôi đã

được nghe Vương Tiên Dao kể lại, có điều đó dù sao cũng chỉ là giấc mơ
mà thôi, mà Vương Tiên Dao bây giờ đâu có nằm mơ, đang yên đang lành
sao lại nghĩ tới chuyện đó cơ chứ? Chẳng lẽ đây thực sự là dự cảm của cô
nàng? Tôi biết giác quan thứ sáu của phụ nữ thường rất chuẩn xác, nên lúc
này không khỏi có chút rợn người, chẳng biết nên làm thế nào.

Tôn Kim Nguyên suy nghĩ một lát rồi chậm rãi nói: “Tiên Dao, liệu có

phải là cậu cả nghĩ quá không? Cơn ác mộng đó của cậu xét cho cùng cũng
chỉ là một giấc mơ mà thôi, cậu bây giờ đang tỉnh táo cơ mà! Tớ nghĩ cậu
lo lắng quá nên suy nghĩ vẩn vơ đấy!”

Vương Tiên Dao lắc đầu mấy cái thật mạnh, nói giọng chắc nịch:

“Tuyệt đối không phải như vậy đâu. Các cậu có điều chưa biết, ngay khi
mới nhìn thấy con đường hầm này, giấc mơ đó đã đột ngột hiện lên trong
đầu tớ, nói một cách chính xác hơn, chính giấc mơ kia đã tự động tìm đến
tớ.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.