KẺ TRỘM MỘ - Trang 151

nên luồng sáng màyuvàng đó chiếu tới làm cho hai mắt tôi đau nhói, thực
chẳng rõ cửa ra này rốt cuộc thông tới nơi nào?

Đúng lúc tôi và Tôn Kim Nguyên đều đang kích động không thôi,

Vương Tiên Dao lại chợt khẽ “ồ” lên một tiếng, giống như vừa phát hiện ra
điều gì đó mới mẻ vậy. Tôn Kim Nguyên cưới, nói: “Tiên Dao, tớ đã nói là
cậu suy nghĩ lung tung rồi mà, lần này thì cậu tin rồi chứ? Đừng có “ồ à” gì
nữa, chúng ta sắp ra ngoài được rồi.”

Vương Tiên Dao đặt ngón tay trỏ lên môi ra dấu im lặng, ý bảo chúng

tôi đừng nên nói gì.

“Sao thế Tiên Dao?” Tôn Kim Nguyên không kìm được nhỏ giọng

hỏi.

Vương Tiên Dao bước lên phía trước một bước, tỏ vẻ thần bí nói với

chúng tối: “Vừa rồi, tớ nghe thấy có tiếng bước chân người, nhưng đó tuyệt
đối không phải là tiếng bước chân của chúng ta.”

Tôi cảm thấy đây không phải chuyện lạ, vì phía trước chính là cửa ra

rồi, có tiếng bước chân thì sao chứ? Cho dù có tiếng còi ô tô cũng chẳng
phải là điều đáng ngạc nhiên. Tôi bèn cười, nói với cô nàng: “Tiên Dao, cậu
bị sao vậy? Tớ thấy từ lúc đi vào đường hầm này, lá gan của cậu nhỏ đi
nhiều quá! Nghe thấy tiếng bước chân chứng tỏ điều gì nào? Chứng tỏ rằng
phía trước có người chứ sao.”

Vương Tiên Dao ngẫm lại một chút thấy cũng có lý, bèn khẽ lắc đầu,

cười gượng nói với chúng tôi: “Có lẽ đúng là tớ cả nghĩ rồi. Dù sao cũng đã
tới cửa ra, vậy chúng ta hãy mau ra ngoài thôi, ở nơi này tớ cứ cảm thấy
không thoải mái.”

Vì sắp tới cửa ra nên chúng tôi cũng không cần giữ đội hình làm gì

nữa. Tôi đi đầu tiên, tất nhiên là người chạy đi trước nhất. Nhìn cửa ra tràn
ngập ánh mặt trời trước mặt, thấy nó càng lúc càng ở gần mình hơn, cảm

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.