KẺ TRỘM MỘ - Trang 150

“Là nó tìm đến cậu ư?” Tôi và Tôn Kim Nguyên đều cảm thấy chuyện

này quá lạ thường. Nếu cơn ác mộng của Vương Tiên Dao là một điềm báo,
vậy thì khó trách cô nàng lại sợ hãi như vậy, vì trong giấc mơ, cô nàng bị
người ta giải phẫu cơ mà.

Tôn Kim Nguyên đưa tay vỗ ngực bồm bộp, tỏ ra hết sức tự tin nói với

chúng tôi: “Sợ cái gì chứ, cổ nhân đã nói rồi: “Sống chết có số, phú quý do
trời”, một chuyện nếu nhất định phải đến thì cuối cùng kiểu gì cũng sẽ đến,
chúng ta dù có tránh cũng không tránh nổi. Dựa theo kinh nghiệm trộm mộ
nhiều năm của tớ, lần này chúng ta còn chưa gặp phải tình cảnh chết chắc
cả mười phần đâu.”

Ba người chúng tôi đưa mắt nhìn nhau, sau đó cùng gật đầu thật mạnh

tỏ vẻ kiên quyết, đó là sẽ đi vào trong đường hầm kia. Tôn Kim Nguyên
xốc lại chiếc ba lô sau lưng, vung mạnh cánh tay, cất bước đi đầu vào trong
hang, tiếp đến là Vương Tiên Dao, còn tôi thì đi sau cùng.

Vừa mới đi vào đường hầm, tôi đã cảm thấy toàn thân lạnh giá, cứ như

bước vào hầm băng vậy, chỉ một lát sau, toàn thân đã nổi da gà. Lúc này cả
ba chúng tôi phải vừa đi vừa không ngừng xoa vai để giảm bớt phần nào
cái lạnh.

Tôn Kim Nguyên đang đi phía trước đột nhiên dừng bước, chẳng biết

là đã gặp phải chuyện gì, dù sao thì lúc này, tầm mắt của tôi cũng bị hai
người bọn họ chặn mất nên không nhìn thấy gì cả. Chợt Tôn Kim Nguyên
quay đầu lại, hưng phấn nói: “Các đồng chí, tôi nhìn thấy ánh dương ấm áp
rồi, cửa ra nhất định nằm ở phía trước.”

Tôi cảm thấy hơi khó tin, vì sau một hồi đi lòng vòng, chúng tôi ít

nhất cũng đã xuống dưới lòng đất hai mươi mấy mét, tại nơi này làm sao
mà xuất hiện ánh mặt trời được? Tôi bèn kéo Vương Tiên Dao và Tôn Kim
Nguyên qua một bên để len lên phía trước nhất. Đúng thế, nơi cửa ra ở phía
trước quả thực rất sáng, cũng có thể là vì đã ở trong thế giới tối tăm quá lâu

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.