KẺ TRỘM MỘ - Trang 152

giác giá lạnh trên người tôi lập tức tan biến, bước chân cũng càng ngày
càng nhanh hơn.

Khi đã đi đến cửa ra, tôi còn chưa kịp vui mừng thì đã bất giác khựng

người lại, mặt nghệt ra không thể nào đi tiếp được nữa. Ôi mẹ ơi! Đây là...
Bởi vì tôi dừng lại quá đột ngột, Tôn Kim Nguyên ở phía sau không kịp
phản ứng, cứ thế lao rầm vào lưng tôi. Sau khi hơi loạng choạng, tôi ngã
nhào xuống đất, đang định bò dậy thì lại chợt nghe Tôn Kim Nguyên hét to
một tiếng “a”, thế rồi lưng tôi nặng trịch, hóa ra đã bị tấm thân to lớn, tráng
kiện của cậu ta đề lên người, sống lưng chừng như sắp gãy rời ra đến nơi.

Tôi không kìm được làu bàu nói: “Tớ nói này, sao cậu lại như vậy

chứ? Va vào người tớ thì thôi cũng đành, nhưng cứ phải cưỡi lên người tớ
thì cậu mới cam tâm hả?”

Tôn Kim Nguyên nói: “Làm gì có chuyện đó, cậu nghĩ tớ muốn cưỡi

lên người cậu lắm à? Đều là tại Tiên Dao ở phía sau va vào tớ đấy!”

Tôi vừa định đáp lại mấy cậu thì Vương Tiên Dao ở phía sau đã cắt

ngang lời tôi, hậm hực oán trách: “Bạch Vân Sơn, tớ đang muốn hỏi tại sao
cậu lại như vậy đây, đang yên đang lành cậu dừng lại làm gì thế?”

Tôi không để ý tới câu hỏi của cô nàng, vội vàng bảo Tôn Kim

Nguyên đứng dậy vì lúc này, tôi đã sắp không thở nổi nữa rồi. Nào ngờ Tôn
Kim Nguyên giống như không nghe thấy lời của tôi, cặp mắt nhìn chằm
chằm về phía trước, nhất định không chịu đứng dậy. Tôi phải giục giã mấy
lần cậu ta mới tỉnh táo trở lại, sau đó lồm cồm bò dậy với vẻ rất thiếu tự
nhiên.

Lúc này, trên khuôn mặt Tôn Kim Nguyên ngợp đầy vẻ kinh ngạc,

thân thể cứ như cứng đờ ra đó. Mãi một lúc lâu sau, cậu ta mới quay sang
hờ hững nói với Vương Tiên Dao: “Tớ biết tại sao Bạch Vân Sơn lại không
đi tiếp rồi. Vì phía trước vốn không phải là cửa ra.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.