KẺ TRỘM MỘ - Trang 157

không?” Tuy trong lòng rất muốn lao lên rửa sạch nỗi nhục này, nhưng nghĩ
tới khả năng Tôn Kim Nguyên có thể đã trúng Cổ, suýt đã giết chết tôi, mà
Tôn Kim Nguyên lại là người khỏe mạnh nhất trong số ba người, nếu cậu ta
nổi điên lên, chỉ e tôi và Vương Tiên Dao khó lòng địch lại được.

Tôn Kim Nguyên thấy tôi và Vương Tiên Dao đều tỏ ra căng thẳng

như vậy thì lập tức cười, nói: “Vừa rồi cậu chẳng nói chúng ta có thể bị ảo
giác đấy ư? Cho nên tớ mới thử một chút, kết quả đã chứng minh phán
đoán vừa rồi sai, bởi vì cậu vẫn còn biết đau.” Nói rồi còn nhún vai xòe tay
ra vẻ hết cách, bộ dạng thực là rất đáng ăn đòn.

Tôi nghe mà lòng thầm bốc hỏa, không ngờ gã khốn này lại dám bỡn

cợt tôi: “Vậy tại sao cậu không tự tát mình đi? Tớ đang điên tiết lắm đây,
không tát lại cậu thì khó mà nguôi ngoai cơn giận được!” Dứt lời, tối liền
xắn tay áo lên chuẩn bị liều mạng với Tôn Kim Nguyên, nhưng lại vị
Vương Tiên Dao đứng sau lưng đưa tay kéo lại, rồi chỉ nghe cô nàng khẽ
nói: “Hình như có động tĩnh.”

Tôi và Tôn Kim Nguyên cùng ngẩn ra, vội vàng lần theo hướng phát

ra âm thanh, nhìn về phía cánh cửa đá, chỉ nghe thấy mấy tiếng “rắc rắc”
rất lớn, ngay sau đó, cánh cửa đá động đậy, nhanh chóng mở rộng ra. Tôi
bất giác nhủ thầm, chẳng lẽ phán đoán của Vương Tiên Dao mới là sự thật?
Đoàn khảo cổ đang tiến vào đây ư?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.