KẺ TRỘM MỘ - Trang 200

một mạng. Thật không ngờ nó lại có công hiệu khu trừ kịch độc thế này,
chẳng trách vị tiền bối xương khô kia lại nói nó là bảo bối. Mà cứ như tớ
thấy, nó nào chỉ là bảo bối không thôi, phải gọi là thần khí mới đúng.”

Tôi gật đầu, cười nói: “Đúng thế, chờ sau này thoát được ra ngoài, ba

người chúng ta hay chung vốn mở một phòng khám tư, đến lúc đó, muốn
không phát tài cũng khó.”

Thấy tôi và Tôn Kim Nguyên cứ mải nói chuyện linh tinh với nhau,

Vương Tiên Dao vốn vừa hôn mê tỉnh lại chẳng hiểu đầu cua tai nhai ra
sao, lại thấy Tôn Kim Nguyên đang ôm mình trong lòng, cô nàng không
khỏi có chút hoang mang đưa tay đẩy cậu ta, thẹn thùng nói: “Giỏi lắm Tôn
kn, không ngờ cậu lại dám thừa cơ sàm sỡ tớ. Nói mau, chuyện này rốt
cuộc là thế nào? Tại sao chúng ta lại ở đây?”

Tôn Kim Nguyên lập tức buông Vương Tiên Dao ra, làm bộ như sự

việc không liên quan tới mình, mau chóng bước qua một bên, dáng vẻ hết
sức nực cười. Tôi mỉm cười giải thích thay cho cậu ta: “Tiên Dao, cậu đừng
trách Kim Nguyên. Lúc cậu thất khiếu chảy máu, người ta nôn nóng như gì
vậy đó, nước mắt chảy ra khéo phải đựng được mấy bát lớn mất.”

Tôn Kim Nguyên vội vàng đưa tay lau nước mắt trên mặt, lúng túng

nói: “Cậu đừng có nghe gã khốn Vân Sơn đó nói bừa, tớ mà lại là loại
người dễ rơi nước mắt như thế ư?”

Ba người chúng tôi tán gẫu với nhau một lát mới nói vào chuyện

chính. Tôi và Tôn Kim Nguyên kể lại mọi chuyện sau khi Vương Tiên Dao
hôn mê cho cô nàng nghe. Vương Tiên Dao cầm miếng ngọc Văn Hương
trong tay, cẩn thận quan sát một hồi, dường như không tin rằng miếng ngọc
này lại có công hiệu kỳ diệu đến vậy.

Đúng lúc này, anh gầy vốn im lặng nãy giờ đột nhiên lên tiếng nói với

chúng tôi: “Cái gì mà ngọc Văn Hương chứ? Nếu tôi đoàn không nhầm,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.