KẺ TRỘM MỘ - Trang 199

trong các món di vật mà vị tiền bối xương khô trong gian phòng đã kia để
lại – ngọc Văn Hương.

Tôi với Tôn Kim Nguyên – còn cả anh gầy bên cạnh nữa – không ai là

không nhìn chằm chằm vảo miếng ngọc Văn Hương đó với vẻ hết sức ngạc
nhiên. Trước giờ chúng tôi chưa từng thấy miếng ngọc nào có thể phát sáng
như thế này, thật là thần kỳ quá đỗi, nó rốt cuộc là một món bảo vật như thế
nào đây? Không đợi tôi tỉnh táo trở lại từ trong cơn chấn động, thân thể
Vương Tiên Dao đã bừng lên luồng sáng màu xanh sẫm đó, chỉ có điều
màu sắc hơi nhạt hơn một chút.

Chờ sau khi luống sáng trên người Vương Tiên Dao hoàn toàn biến

mất, miếng ngọc Văn Hương kia liền thôi không phát sáng nữa, khôi phục
lại dáng vẻ bình thường như trước. Có điều lúc này, chúng tôi lại một lần
nữa chấn động, bởi vì sau khi luồng sáng xanh sẫm kia biến mất, chúng tôi
nhìn lại Vương Tiên Dao thì thấy những đường chỉ màu đen vốn dày đặc
trên mặt cô nàng đã hoàn toàn biến mất. Sắc mặt cô nàng cũng hồng hào,
mịn màng trở lại, rõ ràng là chất độc đã được giải hết. Nếu không vì trên
người cô nàng vẫn còn dính máu, rất có thể chúng tôi sẽ cho rằng mọi
chuyện vừa rồi chỉ là ảo giác mà thôi.

Không lâu sau, Vương Tiên Dao từ từ mở mắt ra, lại đưa tay day trán,

giống như một người vừa mới ngủ dậy, sau đó còn mơ mơ màng màng hỏi
chúng tôi: “Tớ bị làm sao thế này? Đầu tớ sao lại đau thế nhỉ?”

Thấy Vương Tiên Dao thoát chết trong gang tấc, tôi và Tôn Kim

Nguyên đều vui mừng khôn xiết. Tôn Kim Nguyên lập tức cười ha ha, có
điều trên mặt cậu ta vẫn còn vương nước mắt, nếu ai không hiểu rõ nguồn
cơn trông thấy thì ắt sẽ cho rằng mình gặp phải một kẻ điên mừng giận thất
thường.

Tôn Kim Nguyên bỏ miếng ngọc Văn Hương kia xuống, mừng rõ nói

với tôi: “Xem ra chính miếng ngọc Văn Hương này đã cứ Vương Tiên Dao

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.