KẺ TRỘM MỘ - Trang 208

Tôn Kim Nguyên uống một hơi hết nửa chai nước khoáng, nửa chai

còn lại thì giội thẳng xuống đỉnh đầu. Sau khi nói một câu: “Đã quá!”, liền
nhảy xuống dưới cái hang, thế rồi chúng tôi không còn nhìn thấy bóng dáng
cậu ta đâu nữa. Chừng mười mấy phút sau, chúng tôi nhìn thấy hai viên
gạch xanh bên ngoài hàng rào sắt bắt đầu lung lay, một lát sau thì được đẩy
hẳn ra ngoài. Kế đó, cái đầu của Tôn Kim Nguyên liền lộ ra. Tới lúc này,
công việc đào hang coi như đã hoàn thành thuận lợi.

Trong phòng giam, tôi với Vương Tiên Dao đều không kìm được cất

tiếng hoan hô, ngay đến anh gầy ở bên cạnh cũng vui vẻ nói một câu: “Thật
là tốt quá rồi.”

Lúc này, Tôn Kim Nguyên đã nhảy ra ngoài hang, cậu ta hậm hực nói

với chúng tôi: “Các cậu còn chần chừ gì nữa? Mau mau chui vào hang mà
ra ngoài này đi! Phải rồi, đừng quên mang theo mấy cái ba lô leo núi kia
đấy!”

Chúng tôi ngầm lại thấy cũng phải, bây giờ vẫn chưa đến lúc vui

mừng, chỉ khi nào rời khỏi núi Lương Vương thì mới coi như là thật sự
thoát khỏi nguy hiểm. Tôi và Vương Tiên Dao lập tức thu dọn đồ đạc, lại
cầm ba lô leo núi lên chuẩn bị xuống hang. Đúng lúc này, anh gầy chợt gọi
chúng tôi lại, nói với chúng tôi bằng giọng van cầu: “Các cô cậu đừng quên
tôi đấy! Tôi còn có vợ con ở nhà, bọn họ không thể thiếu tôi được!”

Tôi trù trừ ngoảnh đầu nhìn anh gầy, trong lòng thoáng qua một tia

thương xót, vừa định đi tới đỡ anh ta thì Tôn Kim Nguyên ở bên ngoài đã
cất tiếng mắng lớn: “Vân Sơn, cậu điên rồi ư? Anh ta ngay đến sức để đứng
dậy còn không có, nếu đưa anh ta theo, chúng ta ắt sẽ phải chết cả ở nơi
này!”

Lúc này, tôi thật sự có chút do dự, lời của Tôn Kim Nguyên giống hệt

như một nhát búa gõ mạnh vào lồng ngực tôi. Trong đầu tôi lóe hiện những
hình ảnh mới gần đây. Khi đó, nếu Vương Tiên Dao không trúng độc thì

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.