KẺ TRỘM MỘ - Trang 399

Trịnh Duy Tín nghe thế thì cười “khùng khục” một hồi, sau đó khẽ gật

đầu, nói: “Không sai, mà không chỉ có thế, người khiến đầu gối ngươi trúng
độc cũng là ta, người khiến toàn bộ cấm địa sụp xuống vẫn là ta, mà cuối
cùng người đưa các ngươi xuống suối vàng cũng sẽ là ta.”

“A!” Vương Tiên Dao kinh hãi kêu lên thành tiếng, nhìn Trịnh Duy

Tín bằng ánh mắt không thể tin nổi. “Ông nói cái gì cơ? Việc tôi trúng độc
cũng do ông làm ư?”

Trịnh Duy Tín đắc chí nói: “Đúng thế, ta chính là người đã khiến đầu

gối ngươi bị trúng độc, bởi vì khi đó các ngươi muốn chạy trốn, nếu các
ngươi chạy trốn thành công, kế hoạch mà ta khổ công sắp đặt mấy mươi
năm há chẳng phải sẽ đổ bể hay sao? Do đó, ta đã thả ra một con góa phụ
đen(*), bởi vì ta biết trên người ngươi có ngọc Thị Độc mà sư huynh để lại,
dù có trúng độc cũng không chết được.”

(*) Góa phụ đen là một loài nhện cực độc.

Tôn Kim Nguyên kích động hỏi: “Vậy ông ném trái nổ cũng là

vìmuốn ngăn bọn tôi chạy trốn ư?”

Trịnh Duy Tín nói: “Ừm, chính là vì nguyên nhân này. Nhưng các

ngươi lại không biết tốt xấu, còn muốn đánh lén ta nữa. Hết cách, ta đành
cho nổ sập đường hầm, khiến các ngươi hết hy vọng chạy trốn.”

Nhưng tôi vẫn còn có một số chuyện chưa hiểu lắm, cho dù Trịnh Duy

Tín có chặn đứng đường ra của chúng tôi thì cũng làm sao có thể xác định
được rằng chúng tôi có thể thuận lợi tới được cấm địa? Lẽ nào trong
chuyện này còn có bí ẩn nào khác? Nhưng nghĩ kĩ lại, không thể thế được,
tất cả các cơ quan và cửa ngầm đều là do chúng tôi tự tìm được, hơn nữa
còn phải hao tốn rất nhiều công sức, chẳng hề nhận được sự giúp đỡ nào cả.
Ngoài ra, từ đầu chí cuối chúng tôi chỉ muốn tìm kiếm cửa ra, cấm địa đó
chẳng qua là vô ý xông vào mà thôi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.