KẺ TRỘM MỘ - Trang 401

mình với Trịnh Duy Tín là đồng bọn. Tôi, Tôn Kim Nguyên và Vương Tiên
Dao đều không kìm được trợn mắt há mồm nhìn anh ta, trong lòng trào
dâng muôn vàn cảm xúc khó có thể diễn tả bằng lời.

Tôn Kim Nguyên chỉ tay vào Trịnh Duy Tín, lạnh lùng hỏi anh gầy:

“Anh thật sự là đồng bọn của lão ta ư?”

Anh gầy không trả lời, chỉ khẽ gật đầu vẻ lúng túng. Tôn Kim Nguyên

thấy anh gầy đã thừa nhận thì vô cùng giận dữ, không kìm được cất tiếng
mắng lớn: “Khốn kiếp, bọn tôi coi anh là anh em, không ngờ anh lại lừa gạt
bọn tôi như thế!. Nói rồi giơ nắm đấm lên, làm bộ định đánh anh gầy.

Trịnh Duy Tín huơ nhẹ khẩu súng trong tay, giận dữ quát Tôn Kim

Nguyên: “Ngươi mà dám làm bừa, ta không ngại tiễn ngươi lên đường luôn
đâu.”

Tôn Kim Nguyên không thể phát tác, đành cố nén cơn giận đứng im

một chỗ, nhưng cặp mắt tràn đầy lửa giận thì vẫn nhìn chằm chặp vào anh
gầy.

Vương Tiên Dao cười lạnh một tiếng, quay qua hỏi Trịnh Duy Tín:

“Ông quả đúng là đa mưu túc trí, nhưng tôi vẫn còn một chuyện chưa hiểu,
tại sao ông có thể tính chuẩn được là bọn tôi và A Thành sẽ bị nhốt vào
cùng một phòng giam? Tôi nhớ là trong địa lao có bốn phòng giam cơ mà.”

Trịnh Duy Tín đáp: “Chuyện này thì đơn giản thôi. Bởi vì ta dám chắc

có thể khiến ba người các ngươi bị nhốt vào địa lao, vậy nên đã cho A
Thành lẻn vào trong địa lao trước các ngươi một ngày và nấp vào chỗ kín,
chỉ chờ các ngươi tới là sẽ giả bộ tình cờ gặp mặt.”

Tôn Kim Nguyên giận dữ nói: “Mẹ kiếp, cho dù hắn có lẻn vào trong

địa lao trước một ngày thì cũng không thể tính trước là bọn tôi sẽ bị nhốt
vào phòng giam nào được.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.