KẺ TRỘM MỘ - Trang 90

Nghe tôi nói vậy, Tôn Kim Nguyên hô liền mấy tiếng “hay”, sau đó

nói: “Ngày mai, cậu mang cái móng ấy tới đây rồi chúng ta cùng đi tìm
Tiên Dao, chỉ cần mượn đưọc miếng ngọc của cô ấy nữa là chúng ta có thể
xuất phát được rồi. Theo ý tớ, chuyện nay tạm thời không cần phải nói với
Tiên Dao vội, chờ sau này giải độc cho cô ấy luôn thể là được rồi, kẻo cô
ấy lại lo lắng.”

Tôi nghe mà chẳng hiểu ra sao, bèn hỏi: “Cái móng và miếng ngọc rốt

cuộc có tác dụng gì vậy?

Tôn Kim Nguyên cười tủm tỉm, nói: “Việc này xin cho phép tớ tạm

thời bảo mật, không bao lâu sau, cậu khắc sẽ tự biết thôi.”

Hết cách, tôi đành về nhà tìm lấy cái móng kia, lại nói với người nhà

là mình phải đi xa một chuyến bàn chuyện làm ăn, rồi thu dọn qua loa đồ
dạc, chờ đến chiều tối thì tới khách sạn kia hội họp với Tôn Kim Nguyên
vốn đã chuẩn bị xong xuôi từ sớm.

Nhà của Vương Tiên Dao nằm ở thành phố Cát An tỉnh Giang Tây.

Hồi học đại học, tôi và Tôn Kim Nguyên đã từng tới đó mấy lần. Nhưng
sau khi lập gia đình, cô nàng đã chuyển đến sống ở đâu thì chúng tôi không
hề hay biết.

Chúng tôi lên xe khởi hành vào lúc mười giờ tối, đến năm, sáu giờ

sáng hôm sau thì đến nơi. Sau khi xuống xe, chúng tôi kiếm một chỗ ăn
sáng qua rồi đi tìm cửa hàng đồ cổ trong ký ức, trong lòng thầm mong nó
chưa bị chôn vùi giữa dòng thời gian.

Chúng tôi cùng bước đi trên Thiên Nhai - một con đường dành riêng

cho người đi bộ. Sau khi đi qua một ngã rẽ thì thấy trước mặt xuất hiện một
cửa hàng cổ kính, ba chữ lớn mạ vàng “Thư Cổ Trai” trên tấm biển trước
cửa hàng vẫn y như thuở nào.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.