KẺ XA LẠ - Trang 15

từ phòng ăn vào phòng riêng. Tôi không còn thấy gì thêm trong ngăn này,
ngoài cái tủ có kính màu vàng nhạt, một cái bàn nhỏ và một cái giường
bằng đồng giữa hai chiếc ghế bện đã trũng. Những thứ còn lại đều bỏ đi.
Một lúc sau, để có việc gì đó mà làm, tôi cầm một tờ báo cũ lên và đọc. Tôi
cắt lấy mẩu quảng cáo của hãng Kruschen và dán nó vào một quyển vở cũ,
nơi tôi để những thứ ngồ ngộ lấy từ báo chí. Rồi tôi rửa tay và đi ra ban
công.

Phòng tôi ở nhìn ra con phố chính của vùng ngoại ô. Chiều hôm đó trời

đẹp. Tuy thế, đường khá bẩn, người đi lại thưa thớt và dáng đi vội vàng. Có
vài gia đình đi dạo, hai đứa bé trai mặc đồ lính thủy, quần cộc trên đầu gối,
có vẻ thấy vướng víu trong bộ đồ dày và cứng, một bé gái buộc cái nơ màu
hồng và đi giày đen bóng. Phía sau chúng, một bà mẹ to cao lừng lững mặc
áo choàng bằng lụa màu nâu, và người cha, một người nhỏ bé quắt queo mà
tôi quen mặt. Ông ta mang một chiếc mũ chỏm bằng, thắt nơ hình con
bướm, tay cầm gậy. Nhìn ông ta với bà vợ, tôi hiểu tại sao trong khu phố
người ta bảo ông ta lập dị. Một lúc sau, có mấy thanh niên vùng ngoại ô đi
qua, tóc chải mượt, mang cà vạt đỏ, áo khoác kiểu kỳ quái, túi có hình thêu
và giày mõm vuông. Tôi nghĩ rằng họ vào rạp chiếu bóng ở trung tâm thành
phố. Chính vì thế mà họ đi sớm và vội vàng nhảy lên tàu điện trong tiếng
cười rất to.

Khi đám thanh niên đi khỏi, đường phố vắng dần. Tôi nghĩ mọi nơi đều

đã bắt đầu các buổi chiếu. Trên phố chỉ còn những người chủ các quầy hàng
và mấy con mèo. Bầu trời quang đãng, nhưng phía trên hàng cây hai bên
đường không còn ánh mặt trời. Trên lề đường phía bên kia, người bán thuốc
lá vừa mang ra một cái ghế, đặt trước cửa nhà rồi ngồi lên đó, hai tay tựa
vào lưng ghế. Những toa tàu điện vừa đầy chật người bỗng chốc trống
không. Trong quán cà phê “Chez Pierrot” cạnh nhà bán thuốc lá, một chàng
trai đang quét mạt cưa trong gian nhà trống. Đúng là chủ nhật.

Tôi xoay cái ghế và ngồi giống như người bán thuốc lá, vì thấy như thế

tiện hơn. Tôi rít liên tiếp hai điếu thuốc, rồi vào nhà lấy một mẩu chocolat
và đứng ăn cạnh cửa sổ. Một lát sau, bầu trời tối đen, và tôi nghĩ sắp có
dông. Tuy thế, cơn dông đến khá chậm. Nhưng bóng đen của những đám

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.