Mọi việc sau đó diễn ra với sự vội vàng, dứt khoát và tự nhiên, và tôi
không nhớ được gì nữa. Trừ một việc: ở đầu làng, bà y tá trưởng bắt chuyện
với tôi. Bà ấy có giọng nói rất đặc biệt, không ăn nhập với khuôn mặt, nó
vừa du dương vừa run rẩy. Bà ấy nói: “Nếu đi nhẩn nha thì bị tụt lại, nhưng
nếu đi nhanh thì mất mồ hôi, và đến nhà thờ sẽ bị lạnh đột ngột.” Bà ấy có
lý. Kiểu gì cũng khổ. Tôi nhớ một số hình ảnh của ngày hôm đó, chẳng hạn
mặt ông Pérez khi ông ấy nhập bọn với chúng tôi lần cuối ở gần làng.
Những giọt lệ phẫn nộ và nhọc nhằn vẫn đọng trên má ông ấy. Vì những
nếp nhăn mà chúng không chảy xuôi xuống được. Chúng tản ra rồi nhập lại,
tạo thành một lớp bóng trên khuôn mặt tuyệt vọng của ông. Tôi cũng nhớ
hình ảnh nhà thờ, những dân làng đi bên lề đường, những bông hoa màu đỏ
trên những ngôi mộ ở nghĩa địa, việc ông Pérez bị ngất (nghe bảo do sai
khớp), đất có màu máu đổ lên quan tài mẹ tôi lẫn với những mẩu rễ cây
màu trắng, hình ảnh đám người, những tiếng nói, cảnh làng quê, cuộc chờ
trước một quán nước, tiếng ầm ì liên hồi của máy nổ, và niềm vui của tôi
khi xe buýt đến trung tâm Alger sáng rực; rồi tôi đi nằm và ngủ suốt 12 giờ
liền.
CHƯƠNG 2
Khi thức dậy, tôi hiểu vì sao ông chủ của tôi có vẻ không bằng lòng khi
tôi xin nghỉ làm hai ngày: vì hôm nay là thứ bảy. Lúc đó tôi không để ý,
nhưng hôm nay khi ngủ dậy thì tôi nghĩ ra điều đó. Đương nhiên ông chủ
tôi đã nghĩ rằng tôi sẽ được nghỉ bốn ngày, và điều đó làm ông không vui.
Nhưng, một mặt, việc người ta chôn cất mẹ tôi vào hôm qua thay vì hôm
nay không phải lỗi của tôi, và mặt khác, dù thế nào thì tôi vẫn được nghỉ
thứ bảy và chủ nhật. Tuy thế, điều đó cũng không cản trở tôi trong việc
thông cảm với ông chủ.
Tôi cố gắng mãi mới dậy được vì mệt bởi chuyến đi hôm qua. Trong lúc
cạo râu, tôi tự hỏi mình sẽ làm gì bây giờ và quyết định đi tắm. Tôi lên tàu
điện đến khu vực tắm ở cảng. Tôi xuống tắm ở vũng. Tại đó có rất nhiều
người trẻ. Khi bơi, tôi đụng Marie Cardona, cô gái từng đánh máy chữ ở
văn phòng tôi mà tôi khao khát một thời gian. Cô ấy cũng thế, tôi nghĩ vậy.
Nhưng ít lâu sau cô ấy chuyển đi, và chúng tôi không có lúc nào gặp được