KEM ĐÁ - Trang 104

được lao vun vút trên đôi chân của mình dưới bầu trời này! Thứ có thể
sánh với cảm giác khoan khoái này…”

Tôi thẳng thừng xen vào câu đùa của Satoshi: “Không phải, mà là

đời học sinh của cậu í!” Satoshi ngay lập tức tỏ vẻ cụt hứng, đáp:

“À… Câu chuyện màu hồng ấy hả?” Vẫn nhớ rõ nhỉ, chuyện của

tận hơn ba tháng trước. Hình như Satoshi đạp chậm lại, mặt vẫn hướng
về phía trước, tiếp tục:

“Tớ ấy à, Hotaro. Dù xung quanh như thế nào thì thuộc tính cơ bản

của tớ vẫn là màu hồng.” “Không, hồng tươi mới đúng.”

“Ha ha, được đấy. Nếu thế thì Hotaro là màu xám nhỉ.”
“Lần trước cậu cũng nói thế rồi”
Giọng tôi bỗng trở nên đều đều, nhưng Satoshi chẳng tỏ vẻ gì là để

ý cả.

“Thế à? Nhưng mà, tớ nói điều này chưa nhỉ? Tớ bảo cậu màu xám

không phải có ý miệt thị đâu “

“Ví dụ, vì thuộc tính cơ bản của tớ là màu hồng tươi nên người khác

có định nhuộm tớ thành màu hồng đi chăng nữa cũng không được. Tớ
sẽ không để mình biến chất đâu.”

Tôi trêu chọc:
“Thế cơ à? Có khi biến chất mà cậu không biết thì sao?”
“Làm gì có chuyện!”
Satoshi khẳng định bằng một giọng quả quyết đến bất ngờ.
“Gì thế Hotaro, chắc vì tớ ba đầu sáu tay ở Ban Hành chính và câu

lạc bộ Thủ Công nên cậu mới nói thế chứ gì? Không đùa đâu, từ việc
giúp lên lịch trình lễ hội Kan-ya cho đến đan thảm Mạn-đà-la, tất cả
đều là vì hợp với sở thích của tớ. Nếu không như vậy, ai lại đi hy sinh
cả ngày Chủ nhật, cả kỳ nghỉ hè, và cả niềm vui thú đạp xe để đến
trường cơ chứ?”

“Không đến sao?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.