KEM ĐÁ - Trang 109

Bình thường thì người dẫn chương trình sẽ không phát biểu, nhưng

đằng nào Chitanda cũng phải báo cáo, hơn nữa để cô nàng đi bước đầu
tiên theo hình thức chính mình đã đề xướng chắc chắn sẽ trôi chảy
hơn. Chitanda gật đầu:

“Ừ, đúng thế, làm như vậy đi. Vậy thì… bọn mình sẽ bắt đầu từ tớ

rồi lần lượt báo cáo theo chiều kim đồng hồ nhé.”

Nói rồi, Chitanda bắt đầu phát tài liệu để trong khay.
Nhìn sơ qua thì thấy đó là phần lời tựa của cuốn “Kem Đá - Số 2” -

tài liệu gốc khởi đầu cho sự việc. Ra là bám vào khởi nguồn. Có thể
gọi là cách tiếp cận như vậy. Tôi đọc lại đoạn văn đã từng xem qua
một lần.

Lời tựa

Năm nay, một mùa lễ hội văn hóa nữa lại đến.
Vậy là đã một năm, kể từ khi Sekitaai- sempai rời xa.
Trong năm qua, Sempai đã từ một anh hùng trở thành huyền
thoại. Lễ hội văn hóa năm nay cũng được tổ chức hoành tráng
trong năm ngày.
Nhưng, ở một góc trong ngôi trường đang sôi sục tung hô huyền
thoại này, tôi trộm nghĩ.
Giả sử mười năm nữa, liệu có ai còn nhớ đến người chiến sĩ thầm
lặng, người anh hùng hào hiệp đó hay không? Liệu cuốn “Kem
Đá” - do chính Sempai đặt tên trong ngày cuối cùng, có còn
được lưu giữ hay không?
Sự chiến đấu, hy sinh, và cả nụ cười đó của Sempai, tất cả đều sẽ
trôi cùng dòng thời gian vô tận.
Không, như thế sẽ tốt hơn. Chúng ta không được nhớ về anh. Bởi
chuyện đó, là điều tuyệt đối vắng bóng trong các thiên anh hùng
ca.
Vạn vật rồi sẽ mất đi tính chủ quan mà theo dòng chảy vĩnh hằng
của luật viễn cận lịch sử để trở thành Cổ Điển.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.