KEM ĐÁ - Trang 139

cảm thấy thôi thúc muốn trả lời Satoshi, và bản thân tôi cũng muốn
sắp xếp lại chính mình. Sau khi im lặng một hồi, tôi lựa chọn từ ngữ
và mở lời:

“… Chắc là vì tớ… đã ở cảnh màu xám nửa vời này rồi.”
“?”
“Nhắc đến Chitanda, chẳng có ai tiêu tốn năng lượng hơn cô ấy cả.

Làm chủ tịch câu lạc bộ thì ráo riết chuẩn bị tập san, làm học sinh thì
dốc sức đạt thành tích cao trong thi cử, làm một con người thì đeo
đuổi kỷ niệm. Thế mà cô ấy không mệt. Cậu cũng thế đấy, cả Ibara
nửa. Mấy người toàn làm chuyện lãng phí.”

“Ờ thì… chắc vậy.”
“Nhưng mà, cỏ bên kia đồi bao giờ cũng xanh hơn.”
Nói rồi tôi ngừng lại. Tôi cảm giác vẫn còn cách diễn đạt khác hay

hơn thế. Nhưng từ ngữ không tài nào thoát ra được. Không còn cách
nào khác, tôi đành tiếp tục.

“Nhìn các cậu, thỉnh thoảng tớ lại thấy không yên. Tớ muốn yên ổn.

Nhưng kể cả như vậy tớ cũng không thấy có gì thú vị.”

“…”
“Thế nên ít nhất, như thế, gì nhỉ? ít nhất cũng suy luận, thử trải

nghiệm cách sống của các cậu.”

Tôi dứt lời thì chỉ còn nghe tiếng đạp pê đan và tiếng gió thổi,

Satoshi im không nói gì. Satoshi mà đã mở miệng thì hoạt ngôn lắm
nhưng cũng là đứa có thể không nói năng gì, tôi cũng kết điểm này
của hắn. Thế nhưng, lúc này tôi lại muốn cậu ta nói gì đó. Tôi chỉ là
nhanh trí biện hộ thôi, chứ không muối bị im lặng.

“Nói gì đi chứ!”
Tôi cười thúc giục, nhưng Satoshi vẫn không cười, cuối cùng cũng

lên tiếng.

“Hotaro…”
“Hử?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.