KEM ĐÁ - Trang 59

“Cho em một tách ca cao Vienna.”
Cậu học sinh chẳng dư dả gì là tôi không gọi thêm gì cả.
Trước khi bước vào chủ đề chính, chúng tôi có nói vài câu chuyện

phiếm, Chitanda bày tỏ ấn tượng tốt với quán, nghe vậy tôi liền bảo ở
quán này mà không gọi cà phê thì chẳng khác gì tới công viên Ueno
mà không xem gấu trúc vậy, Chitanda phản bác rằng cô nàng không
uống được rồi đưa một loạt dẫn chứng để giải thích, đúng lúc đó ca
cao Vienna được mang tới. Tôi ngẩn ra khi thấy lớp kem tươi đầy ú ụ
ởphía trên lớp ca cao. Chitanda thích đồ ngọt chăng?

Chitanda dùng thìa khuấy lớp kem tươi. Trông cô nàng có vẻ rất

thích thú. Xem chừng cứ thế này thì cô nàng sẽ chỉ uống ca cao rồi nói
chuyện phiếm xong về luôn mất. Một nửa trong tôi thật lòng lo sợ như
vậy nên quyết định dẫn dắt câu chuyện:

“Thế cậu có việc gì?”
“Gì cơ?”
Gọi người ta ra ngoài trong một ngày Chủ nhật thần thánh như này

mà thái độ đó là sao?

“Tớ hỏi cậu gọi tớ ra đây có việc gì?”
Sau khi nhẹ nhàng nhấp một ngụm ca cao hoàn toàn không gây

tiếng động rồi thì thầm “Ngon quá!”, Chitanda nghiêng cái cổ nhỏ:

“Ra đây? Người chọn quán này là Oreki mà.”
“Tớ về đây.”
“Ơ ơ, đợi đã!”
Đặt thìa, đặt tách xuống, Chitanda chỉnh lại tư thế.
“Xin lỗi cậu. Tớ… đang hơi căng thẳng.”
Vẻ điềm tĩnh đến mức có thể nghĩ là lạnh lùng, nhưng khi cô nàng

nói thế tôi mới thấy đúng là nét mặt có phần không tự nhiên thật. Hơn
nữa, việc cô nàng tự mình thú nhận rằng bản thân đang căng thẳng
cũng đủ thấy không hề bình thường rồi. Và thế là tôi nổi hứng bông
đùa:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.