KEM ĐÁ - Trang 66

Phải rồi. Người bị mất tích sẽ chết.
“Bác tớ - Sekitani Jun, bị mất tích đến nay đã là năm thứ bảy. Có

thể cậu cũng biết, trong bảy năm, người không rõ là sống hay chết thì
theo pháp luật có thể coi là đã chết… Nhà Sekitani đã làm thủ tục
tuyên bố tử vong vắng mặt và họ sẽ tổ chức một đám tang nhỏ. Vấn đề
về bác tớ sẽ kết thúc.”

Nói xong, Chitanda khẽ thở dài đột ngột chuyển ánh nhìn ra ngoái

cửa sổ. Tôi cũng nhìn theo, nhưng chẳng có gì ngoài cảnh đường phố
bình thường.

Tôi hớp một ngụm cà phê nữa. Có lẽ chẳng còn gì phải nói với

Chitanda.

Tôi nghĩ.
Chitanda có một quá khứ muốn nhớ lại. Có lẽ điều đó cũng đồng

nghĩa rằng đó là một quá khứ đáng để nhớ lại. Xét theo phương châm
sống của tôi thì có thể nghĩ đó là một việc kỳ dị. Với một kẻ đang trốn
tránh nguy cơ phải vướng vào chuyện đó như tôi, thứ gọi là “kỷ niệm”
có ý nghĩa gì cơ chứ?

Nhưng Chitanda lại muốn lấy lại thứ đã đánh mất từ quá khứ. Phải

rồi, Chitanda là cô nàng luôn đào sâu hiện tại chính bằng lòng hiếu kỳ
ấy. Nếu cô nàng có định bới tung quá khứ lên thì cũng chẳng có gì kỳ
lạ. Để tiễn đưa người bác, và hơn thế có lẽ là vì chính mình, Chitanda
định lục lại quá khứ. Và bất hạnh thay, nếu cô nàng không có khả năng
cần thiết để hoàn thành điều đó?

Trong đầu óc đang suy nghĩ mông lung của tôi chợt hiện lên một

câu trong bức thư của bà chị. “Dù sao thì em cũng không có việc gì
muốn làm mà phải không?

… Chính xác. Tôi là Hotaro tiết kiệm năng lượng. Không làm

những việc không nhất thiết phải làm.

Vậy thì, giúp người khác việc họ phải làm, cũng đâu có gì kỳ cục?
Tôi đặt tách cà phê xuống, dùng ngón tay gõ nhịp vào thành cốc

như để xua đi tâm trạng mơ hồ. Chiếc tách bằng gốm dày vang lên âm

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.