KÉN CÁ CHỌN CANH - Trang 126

Sau đó Giang Hoa làm gì? Đến giờ Tần Dư Kiều còn nhớ rõ vẻ mặt và
giọng điệu của Giang Hoa lúc đó rất gia trưởng, đầu tiên liếc nhìn cô, sau
đó cầm lấy món quà trên tay cô, nhìn cô từ trên cao rồi nói: "Quà thì tôi
nhận, coi như quà chia tay, về phần chia tay với Manh Manh. Xin lỗi, tôi
không có thói quen bắt cá hai tay hoặc ăn lại đồ đã đổ đi. Nếu cậu bằng
lòng, chúng ta có thể trở thành bạn."

Đã không thể giải hòa, Tần Dư Kiều đoạt lấy món quà đã đưa cho Giang
Hoa, sau đó nện lên người anh ta: "Anh đi chết đi." Nói rồi xoay người rời
đi, không thèm quan tâm đến tiếng kêu oai oái của Giang Hoa ở đằng sau.
Món quà Tần Dư Kiều tặng Giang Hoa là một chiếc nghiên mực cô tự tay
làm, một chiếc nghiên mực có thể tích rất lớn.

Khi đó Tần Dư Kiều cảm thấy Giang Hoa đúng là chán sống, cho nên sau
khi chia tay cơn tức đã át hết sự đau lòng. Bây giờ nghĩ lại, thật ra khi đó cô
cũng rất ngang, nói một cách thẳng thừng, cô và Giang Hoa đúng là kẻ tám
lạng người nửa cân.

Bạch Quyên nghe hết chuyện cũng không cười nữa, mà lại hết sức cẩn thận
hỏi một câu: "Kiều Kiều, em cảm thấy chia tay bởi chuyện vớ vẩn này có
đáng tiếc không?"

Lúc đầu Tần Dư Kiều hơi sửng sốt, sau đó trả lời Bạch Quyên: "Có gì đáng
tiếc hay không đáng tiếc chứ, lúc ấy đều còn nhỏ, hơn nữa em và Giang
Hoa đều là người không biết nén giận, chia tay cũng là chuyện sớm muộn
mà thôi, cho nên ai đi đường nấy sớm vẫn hơn. Em còn cảm thấy khi đó
tình cảm của bọn em có thể không phải là tình yêu, chỉ là tình cảm quý mến
của trẻ con thôi. Ai ai cũng vậy, tự cho rằng mình từng trải thứ gì cũng biết,
thật ra cũng chỉ là thiếu niên không biết tình yêu là gì."

Bạch Quyên không đồng ý với lời này của Tần Dư Kiều. Quan điểm của cô
là tình cảm thời trẻ mới trong sáng, không lẫn tạp chất, vô cùng đáng nhớ
và đáng trân trọng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.