KÉN CÁ CHỌN CANH - Trang 196

Khi nhận được điện thoại, Lục Cảnh Diệu giật mình thức giấc, còn chưa
tỉnh táo hoàn toàn: "Bây giờ em đang ở cửa vườn hoa sao? Được, để anh đi
xuống mở cửa … không phiền … "

Đương nhiên không phiền, ngược lại anh còn thích bị làm phiền.

Thật ra tối hôm qua Lục Cảnh Diệu trằn trọc một lúc lâu mới ngủ, hơn nữa
còn ép mình phải ngủ. Lúc Tần Dư Kiều gọi điện đến anh mới ngủ được
mấy tiếng mà thôi.

***

Ba giờ, trời còn chưa sáng, lúc này không khí ẩm ướt và lạnh nhất, Tần Dư
Kiều đứng ngoài vườn hoa trung tâm mà lạnh đến phát run, tay bỏ vào túi
áo khoác, trên cổ quàng một chiếc khăn len dày cộm. Dưới ánh đèn kiểu
Âu, khi cô thở ra hơi thở biến thành một làn khói trắng toát, như thể sẽ
đông lại thành băng ngay lập tức.

Không lâu sau Lục Cảnh Diệu đã đi ra, trên người mặc chiếc áo khoác màu
đen tối qua, vì mới dậy nên không kịp mặc áo khoác khác. Bên trong anh
mặc một chiếc áo ngắn tay bó sát người, chiếc áo khoác ngoài lại bẻ cổ
kiểu chữ V, cho nên Tần Dư Kiều có thể thấy cổ và xương quai xanh của
anh lộ ra ngoài, cảm thấy nhất định anh rất lạnh.

Nhưng khi Lục Cảnh Diệu đưa tay lên vuốt ve mặt cô, lòng bàn tay của anh
lại rất ấm áp.

"Tôi … " Tần Dư Kiều lên tiếng.

"Em lạnh quá." Lục Cảnh Diệu thử sưởi ấm mặt cô. "Sao tính tình vẫn nôn
nóng như trước kia vậy, một buổi tối cũng không chờ được."

Tần Dư Kiều run rẩy: "Tôi tới gặp Hi Duệ."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.