KÉN CÁ CHỌN CANH - Trang 237

Khoảnh khắc tiêu hồn nhất trong mộng chính là lúc anh tiến vào cơ thể cô,
cũng ngay lúc đó, có ngón tay thăm dò trong thân thể cô, sau đó cô mở mắt
ra liền trông thấy đôi mắt gợi tình lại buồn cười của Lục Cảnh Diệu.

“Lục Cảnh Diệu, anh đi xuống cho tôi…” Đẩy người không được, Tần Dư
Kiều chỉ có thể chuyển động thân mình cố gắng giãy khỏi Lục Cảnh Diệu,
kết quả cô càng giãy càng hỏng chuyện.

Lục Cảnh Diệu đặt thứ cứng rắn nhất nóng nhất của mình ở nơi mẫn cảm
nhất của Tần Dư Kiều, sau đó hạ giọng nói bên tai cô: “Kiều Kiều, em cử
động nữa đi, cử động nữa đi…”

Tần Dư Kiều thật sự muốn lăn ra chết luôn. Xấu hổ, tức giận, gấp gáp, khó
chịu… đủ loại cảm xúc đều dâng trào: “Lục Cảnh Diệu, anh khốn kiếp…”

Lục Cảnh Diệu hôn lên khóe mắt Tần Dư Kiều, đầu lưỡi dính nước mắt hơi
mặn, từ khóe mắt rồi đến khóe miệng, Lục Cảnh Diệu cố tình khẽ cắn lên
môi dưới của Tần Dư Kiều: “Kiều Kiều, em không nhớ ra chút gì sao?”

Tần Dư Kiều nhắm mắt lại không nhìn Lục Cảnh Diệu nữa, giọng nói hơi
nghẹn ngào: “Không nhớ ra là không nhớ ra, anh xuống cho tôi…”

“Ha ha…” Lục Cảnh Diệu xem thường hừ nhẹ một tiếng. Bàn tay vốn đặt
trên đùi Tần Dư Kiều ở dưới chăn của anh không chút khách khí kéo quần
ngủ của cô xuống, ngay cả quần lót màu trắng cũng giật xuống, tuột đến
đầu gối.

Tần Dư Kiều nghiêng đầu, nhắm mắt cắn môi.

Động tác của Lục Cảnh Diệu luôn nhanh chóng, sau khi cởi quần lót của
Tần Dư Kiều, lập tức đưa tay đẩy khe hẹp phía dưới rồi tiến vào dò xét.

Điều còn xấu hổ hơn cả chuyện mộng xuân bị bắt gặp, chính là Lục Cảnh
Diệu chỉ đưa vào một ngón tay đã khiến Tần Dư Kiều lên cao triều, cơ thể

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.