KÉN CÁ CHỌN CANH - Trang 239

hai người còn có lớp quần áo ngăn cách, bây giờ lập tức thân mật khăng
khít, lửa nóng ở ngay lối vào.

Lục Cảnh Diệu thật sự sốt ruột vô cùng, hận không thể lập tức tiến vào, có
điều anh vẫn nhẫn nhịn.

“Trước kia em thích nhất là chơi với nó.” Lục Cảnh Diệu kéo tay Tần Dư
Kiều nắm chặt phân thân nóng bỏng của anh: “Kiều Kiều, em sờ đi, sờ nó
em sẽ nhớ ra đấy.”

Mặt Tần Dư Kiều đỏ bừng, nghiến răng nghiến lợi: “Lục Cảnh Diệu, anh đi
chết đi…”

“Anh chết rồi thì ai làm tình với em.” Lục Cảnh Diệu giữ chặt Tần Dư Kiều
đang muốn thoát ra, thân dưới còn cố ý cọ sát, khiến Tần Dư Kiều khó chịu
mà vặn vẹo eo.

Đôi mắt Lục Cảnh Diệu sáng rực, chăm chú nhìn vào gò má đỏ ửng của
Tần Dư Kiều, tìm đúng vị trí, sau đó dũng mãnh tiến vào, đâm thẳng đến
tận cùng bên trong của Tần Dư Kiều, chạm mạnh vào nơi non mềm nhất.

“A!" Tần Dư Kiều chỉ cảm thấy đại não trống rỗng. Đầu tiên cô đau đến rơi
nước mắt, sau cơn đau là khoái cảm mãnh liệt, trong nháy mắt từ nơi kết
hợp chạy khắp thần kinh toàn thân cô, khiến người cô như mềm nhũn, trào
dâng nhưng lại trống rỗng. Huyệt thái dương đập thình thịch, tim loạn nhịp,
trong đầu chợt xuất hiện giọng nữ nũng nịu: “Anh Lục, anh có thể nhanh
lên chút không…”

Có đôi khi xấu hổ quá mức thì sẽ không cảm thấy gì nữa. Lần tiến vào sau
cùng của Lục Cảnh Diệu tựa như lấy đi tấm màn che cuối cùng của Tần Dư
Kiều.

Thậm chí giờ khắc này Tần Dư Kiều cảm thấy không có gì to tát nữa. Cảm
giác này quá quen thuộc, quen thuộc đến mức làm cho Tần Dư Kiều nhanh

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.