KÉN CÁ CHỌN CANH - Trang 262

Tần Dư Kiều hiểu Lục Cảnh Diệu đang nghĩ cho cô, nhưng giọng điệu này
cứ như người đang quấn lấy đối phương là cô chứ không phải anh, không
nhịn được cười rộ lên: “Chuyện này có là gì chứ? Em có giỏi diễn trò như
anh đâu…”

Tần Dư Kiều vừa mới vận động trên giường nên giọng nói cứ như sa tanh,
vừa mềm vừa trơn. Lục Cảnh Diệu nghe thấy trái tim cũng mềm nhũn, “Ai
nói em không biết diễn, anh thì cảm thấy em diễn rất tốt. Bình thường làm
bộ như không để ý tới anh, thật ra trong lòng lại muốn dã man…”

Sau đó Tần Dư Kiều đá Lục Cảnh Diệu xuống giường, Lục Cảnh Diệu bò
lên, hai tay hai chân kẹp chặt Tần Dư Kiều: “Đừng quậy nữa, ngủ đi.”

Hai người còn đang hục hặc với nhau lại ngủ một giấc, cuối cùng đến năm
giờ sáng, Tần Dư Kiều tỉnh lại đuổi Lục Cảnh Diệu xuống giường: “Bây
giờ có thể về rồi đấy, không phải muốn diễn sao, đừng vừa ra khỏi cửa đã
để cho người ta bắt gặp.”

Lời của Tần Dư Kiều đã nhắc nhở Lục Cảnh Diệu, nhưng giường chiếu ấm
áp thế kia thật lưu luyến quá. Cứ như Hi Duệ ngủ nướng, không muốn rời
khỏi ổ chăn.

Quấn quýt Tần Dư Kiều tới sáu giờ sáng mới rời khỏi nhà cô, về đến nhà
thì dựng dậy Hi Duệ còn say ngủ, “Đừng tưởng chủ nhật là có thể lười
biếng, dậy chạy bộ buổi sáng.”

Hi Duệ lăn lộn trong chăn, thò đầu ra, nghiêm túc hỏi: “Ba ơi, con có thể
mang theo chăn cùng chạy không?”

***

Tuyến đường chạy bộ buổi sáng là một vòng quanh khu chung cư Nhã
Lâm. Lúc Tần Dư Kiều thức dậy ra ngoài thì đụng trúng hai ba con đang
chạy bộ. Lục Cảnh Diệu kéo Hi Duệ chạy qua: “Dư Kiều, trùng hợp quá.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.