Cậu nhóc Lục Hi Duệ này có một ưu điểm rất lớn, rõ ràng căng thẳng muốn
chết nhưng khuôn mặt nhỏ nhắn lại không hề có vẻ mất bình tĩnh không
muốn hát. Nó ung dung nhìn Giang Hoa ngồi bên kia Tần Dư Kiều, lên
tiếng: “Chú này là ai? Chú hát một bài trước đi.
” Giọng nói còn có mang vẻ
khiêm nhường.
"OK.” Giang Hoa cầu còn không được, hớn hở nói với cô nàng thỏ đứng
bên cạnh: “Người đẹp, em mở bài 'Người trân quý nhất' cho anh.”
"Nhiều năm rồi chưa được hát với Kiều Kiều đấy.” Giang Hoa cười toe toét
nói với Tần Dư Kiều.
Giang Hoa vừa dứt lời, lưng liền bị nhéo một phát. Tần Dư Kiều im lặng
một lúc rồi nói với Giang Hoa: “Anh hát với Quyên Tử, bài này em không
biết.”
"Sao lại không biết?” Mắt Giang Hoa lấp lánh ý cười, “Kiều Kiều, đây
chính là bài hát hẹn ước năm đó của chúng ta mà.”
"Bài hát hẹn ước?” Triệu Tiểu Nhu nói với vẻ cường điệu, giọng hơi cao,
rất kinh ngạc: “Đừng nói với tôi hai người là một cặp đấy nhá.”
"Trước kia bọn này là một cặp, có điều chia tay rồi.” Giang Hoa nói với vẻ
luyến tiếc, sau đó nghiêng người sang thân mật cười với Tần Dư Kiều, rồi
tiếp tục với Triệu Tiểu Nhu: “Nhưng tôi và Kiều Kiều quen nhau từ bé, chia
tay rồi vẫn có thể làm bạn, quan hệ rất tốt.”
Đúng lúc này, “choang” một tiếng, một cái ly rơi xuống, là cái ly trên tay
Lục Nguyên Đông. Căn phòng để đèn mờ tối, vẻ mặt Lục Nguyên Đông rất
mơ hồ, loáng thoáng nét cười: “Sao tôi chưa từng nghe Dư Kiều nhắc tới
cậu nhỉ?”
"Ồ, chưa nhắc đến à?” Giang Hoa cười khẽ, nói với Lục Nguyên Đông:
“Chúng tôi là mối tình đầu của nhau, so với tình cảm khác, mối tình đầu