"Là tôi, ngày đó người Dư Kiều hôn là tôi.” Lục Nguyên Đông chợt cười rộ
lên, đưa mắt nhìn Tần Dư Kiều, giọng nói mang tiết tấu như đang bay:
“Kiều Kiều, người đó là anh.”
"Aaaaaaaaaaaaa!" Mọi người đều ầm lên, đúng lúc này Giang Hoa lại
“Fuck!” một tiếng.
Giang Nham tưởng Giang Hoa định ra tay, vội đứng lên: “Hoa Tử, chuyện
của bao nhiêu năm trước rồi, cũng chỉ là hôn nhầm thôi, cậu đừng nóng.”
Sau đó vội vàng rót hai ly rượu: “Thật ra thì đây cũng duyên phận.”
Giang Hoa dở khóc dở cười, buông tay ra, cầm ly rượu Giang Nham đưa
tới, khen đểu Lục Nguyên Đông: “Ông anh này may thật đấy.”
"Thật không?” Lục Nguyên Đông cụng ly với Giang Hoa, thôi không nhìn
Tần Dư Kiều nữa, “Sao tôi lại thấy mình rất xui xẻo.”
Thật ra chỉ chuyện một nụ hôn, mặc dù đối tượng hơi bất ngờ nhưng cũng
chỉ là chuyện xa lắc xa lơ. Có điều chuyện của mình bị lôi ra nói trước mặt
bao người cũng hơi khó chịu.
Ngoài trò chơi còn có vài tiết mục nhỏ xen giữa, về sau càng lúc càng hưng
phấn, nốc rượu càng lúc càng nhiều.
Bạch Quyên thắng Lục Nguyên Đông một lần, hỏi: “Cậu cùng Vương Bảo
Nhi mấy lần rồi?”
Lục Nguyên Đông không trả lời, phạt một ly rượu trắng.
Lục Nguyên Đông cũng thắng Lục Cảnh Diệu một lần: “Chú nhỏ, chú định
theo đuổi Dư Kiều thật sao?”
Giọng của Lục Nguyên Đông có vẻ đã ngà ngà say, Lục Cảnh Diệu gật đầu:
“Không phải nói rồi sao, chú đã theo đuổi rồi.”