KÉN CÁ CHỌN CANH - Trang 332

Lục Cảnh Diệu còn định nói chút gì đó, nhưng Lục Hi Duệ đã tụt xuống
khỏi giường, đi ra đóng cửa, “Chúc ba ngủ ngon.” Nói xong, lập tức đóng
cửa lại.

Tần Dư Kiều quay lại cười với Hi Duệ, Hi Duệ phủi bụi bò lên giường, sau
đó nói với Tần Dư Kiều vẫn đang thu xếp đồ đạc: “Chị Dư Kiều, chừng nào
thì chị đi ngủ?”

Tần Dư Kiều: “Một lát nữa thôi, Duệ Duệ.”

Một phút sau, Hi Duệ lại nói: “Chị Dư Kiều…”

Tần Dư Kiều quay lại, Lục Hi Duệ đã mở chiếc chăn trắng ra, vươn bàn tay
nhỏ bé vỗ chỗ trống trên giường lớn: “Nhanh lên đi chị.”

***

Đêm nay, Tần Dư Kiều hơi khó ngủ, trước kia không ngủ được cô thường
trằn trọc trở mình giết thời gian, bây giờ Hi Duệ đang nằm yên ngủ ngon
bên cạnh mình, tiếng động nhỏ cô còn không dám phát ra chứ đừng nói là
xoay người.

Ngẫm lại đúng là thần kỳ, con trai của cô đã bảy tuổi rồi. Ban ngày lúc Hi
Duệ ở bên cô, tựa như một mặt trời nhỏ xoay quanh cô vậy. Chỉ cần một
câu nói của nó thôi, cô đã cảm thấy vui vẻ và hạnh phúc. Bây nó nó im lặng
ngủ bên cạnh cô, khuôn mặt nhỏ nhắn non nớt kháu khỉnh tựa thiên sứ,
khiến cô không dằn lòng được muốn hôn lên mặt nó, lòng đầy cảm động.

……

Lục Cảnh Diệu ở phòng bên cạnh đúng là trằn trọc trở mình. Nằm trên
chiếc giường cỡ King, anh buồn bực nghe tiếng sóng biển, nhìn bức tranh
khiêu gợi trên tường, lòng anh càng khô nóng không yên. Có điều anh vẫn
cố nhẫn nhịn không chạy sang phòng bên cạnh ôm người phụ nữ đó.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.