Cô kể cho Lục Cảnh Diệu nghe về giấc mơ của mình, Lục Cảnh Diệu nói
như ăn vạ: "Tại sao anh lại có thể đối xử không tốt với em chứ … "
Lục Cảnh Diệu cười cười, nhìn mặt cô rồi hỏi: "Vậy nói cho anh biết …
trong mơ anh ăn em hay em ăn anh?"
Tần Dư Kiều bực bội đẩy Lục Cảnh Diệu ra.
"Hay là anh đánh em?" Lục Cảnh Diệu lại nói một giải thiết khả thi nhất.
Một lúc sau, anh đột nhiên vươn cánh tay trắng như ngọc của mình ra trước
mắt Tần Dư Kiều, "Nhìn thấy không?"
"Thấy cái gì?" Tần Dư Kiều không nhịn được hét lên.
Không biết có phải vừa mới thức dậy hay không, Lục Cảnh Diệu vẫn chưa
khôi phục khí thế thường ngày, thoạt nhìn còn có vẻ vô hại, cho nên anh
còn giống người bị tổn thương hơn cả cô.
"Nhìn kỹ một chút … đừng nhìn ở phía trên, nhìn xuống dưới một chút.
Mắt em để trên đỉnh đầu sao, không nhìn thấy trên đó có hai dấu răng àh?"
Tần Dư Kiều: " … "
"Đó là do trước đây em hành hạ anh mà để lại." Lục Cảnh Diệu lại đưa
cánh tay lại gần thêm chút nữa, "Không tin em lại cắn anh thêm phát nữa,
chắc chắn dấu răng trùng khớp hoàn toàn."
Tần Dư Kiều thật sự cầm lấy cánh tay Lục Cảnh Diệu, mở to hai mắt ra
nhìn kỹ, cười lạnh: "Lục Cảnh Diệu, anh xác định hai dấu sẹo nhỏ này
không phải do trước đây anh bị thủy đậu mà để lại đó chứ?"
"Bệnh thuỷ đậu?" Lục Cảnh Diệu lật người nằm lên trên Tần Dư Kiều, ép
Tần Dư Kiều không thở nổi, "Em cảm thấy anh giống người từng bị thủy
đậu sao?" Nói xong cúi đầu xuống, cả khuôn mặt đều tiến vào trong chăn.