KÉN CÁ CHỌN CANH - Trang 351

Tần Dư Kiều đá vào mặt Lục Cảnh Diệu, giọng nói run rẩy: "Anh … làm gì
thế?"

Lục Cảnh Diệu như con mèo ăn vụng, môi mỏng khẽ mấp máy: "Làm chút
chuyện để em quên đi giấc mơ tối qua. Muốn gán tội người thì sợ gì không
có lý do, nếu em đổ chuyện trong giấc mơ tối qua lên đầu anh, anh thật sự
rất oan uổng … " Nói xong, Lục Cảnh Diệu đè hai chân Tần Dư Kiều lại,
muốn tiếp tục hành động vừa rồi.

Tần Dư Kiều cảm thấy tim mình đập thình thực, mặt nóng hừng hực, lòng
bàn tay cũng bắt đầu rịn mồ hôi nóng. Khi cô cảm nhận được sự tiếp xúc
của đầu lưỡi Lục Cảnh Diệu thì cơ thể run lên bần bật, nhắm mắt lại nóng
nảy nói: "Được rồi, được rồi, anh bị oan, anh bị oan … Em biết anh bị oan
rồi, được chưa?"

Cuối cùng Lục Cảnh Diệu cũng chịu ngẩng đầu lên, khóe miệng mở ra, trên
môi đọng chất lỏng trong suốt. Tần Dư Kiều quay mặt đi, sau một lúc im
lặng, Lục Cảnh Diệu quay mặt cô lại đối diện với mình, để cô nhìn vào mắt
mình.

"Kiều Kiều, đừng giận anh nữa được không? Khó khăn lắm chúng ta mới
có ngày hôm nay, Duệ Duệ cũng không muốn nhìn thấy chúng ta ngày ngày
lạnh mặt với nhau đúng không?"

"Em không giận, em chỉ khó hiểu mà thôi." Tần Dư Kiều thích thẳn thắn
với người khác, nhân cơ hội này nói hết những gì trong lòng, "Anh hoàn
toàn không hiểu em … "

"Anh không hiểu em về mặt nào?" Lục Cảnh Diệu nhéo eo của Tần Dư
Kiều, bẻ ngoặt lời cô, "Chảnh chọe, sĩ hiện hão, hơi thông minh liền tự cho
mình là thiên tài. Tham lam, lại hay nổi cáu, không thích cứng chỉ thích
mềm. Lúc lên cơn thì nhất định phải dỗ dành, dỗ như vậy nè … " Lúc Lục
Cảnh Diệu nói "dỗ như vậy nè", còn cố ý cọ cọ hai lần.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.