KÉN CÁ CHỌN CANH - Trang 398

Dư Kiều đã khóc không thành tiếng, sau đó cô cảm thấy có một bàn tay đặt
lên vai mình.

Lục Cảnh Diệu nhìn Tần Dư Kiều với ánh mắt âm trầm, khẽ hé miệng, cố
gắng để giọng điệu của mình nhẹ nhàng hơn chút: "Kiều Kiều, đừng như
vậy, sao Duệ Duệ có thể giận em được … " Thật ra thì người Duệ Duệ nên
giận là anh.

Tần Dư Kiều đưa tay che miệng mình, sợ mình không chịu nổi sẽ òa khóc.
Sau đó cô nghe thấy khóc thút thít rất nhỏ của Hi Duệ, khuôn mặt nhỏ nhắn
của Hi Duệ đã trắng bệch, nước mắt nước mũi tèm nhem. Rồi nó tự dùng
tay áo lau sạch, nhưng không kiềm chế được mà nức nở, hơn nữa tiếng
khóc càng lúc càng lớn, khóc đến mức thở không ra hơi, tựa như cậu bé rất
tủi thân vậy.

Lúc này Lục Cảnh Diệu cũng rất rối bời, không biết an ủi Tần Dư Kiều thế
nào, chỉ có thể đến bên cạnh con trai, ngồi xuống đặt tay trên vai Hi Duệ:
"Duệ Duệ, chị Dư Kiều chính là mẹ của con, mẹ ruột của con … Con
không thích sao?"

Lục Hi Duệ khẽ quay đầu, tiếp tục đưa tay lau những giọt nước mắt không
ngừng tràn mi, nhưng lau thế nào cũng cũng không hết. Bờ vai nhỏ bé vẫn
run rẩy, không thể dừng lại được.

Lục Cảnh Diệu xoay người tới chỗ bàn lấy một tờ giấy cho Hi Duệ, để Hi
Duệ lau nước mắt nước mũi: "Duệ Duệ, con có thấy không, chị Dư Kiều
của con … mẹ của con cũng rất đau lòng và khổ sở. Thật sự là mẹ con
không cố ý quên con, cho nên con hãy đến bên mẹ, nói với mẹ đừng khóc
nữa, có được không? Nếu mẹ con cứ khóc mãi, mắt sẽ sưng lên, sau đó trở
nên xấu xí, Duệ Duệ sẽ không thích mẹ nữa … " Lục Cảnh Diệu nói xong,
nắm lấy bàn tay phải của Hi Duệ, thả một xấp khăn giấy vào tay nó.

"Đưa cho mẹ con lau nước mắt đi."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.