KÉN CÁ CHỌN CANH - Trang 400

"Không đâu, không đâu … " Tần Dư Kiều lắc đầu nguầy nguậy, "Mẹ không
quên con nữa đâu, nếu như mẹ quên Duệ Duệ nữa, thì mẹ sẽ … " Lời của
cô còn chưa dứt, Hi Duệ đã ôm chầm lấy cô. Tần Dư Kiều cảm nhận được
Hi Duệ ôm cô rất chặt, như thể dùng toàn bộ sức lực để ôm cô vậy, "Con
không muốn … không muốn mẹ lại quên Duệ Duệ nữa đâu … "

…….

Buổi tối nằm trên giường, Hi Duệ vẫn ôm chặt lấy cô, chỉ sợ cô lại biến mất
một lần nữa. Tần Dư Kiều đưa tay vuốt tóc Hi Duệ, bởi vì Hi Duệ khóc ở
phòng khách đến đổ mồ hôi, tóc dính mồ hôi nên hơi ướt.

Lục Hi Duệ ngước mắt cười với Tần Dư Kiều, sau đó lại rúc vào người cô.
Những ngày ở Maldives, Hi Duệ cũng dính lấy cô, nhưng sự thân mật đó
không như bây giờ. Lúc này giống một đứa trẻ lệ thuộc vào mẹ hơn.

"Chị Dư Kiều … " Hi Duệ vẫn hơi khó đổi cách gọi, le lưỡi cười. Không
phải nó không muốn gọi Tần Dư Kiều là mẹ, chỉ là đột nhiên không biết
phát âm từ mẹ thế nào thôi.

Cách phát âm đơn giản như thế mà làm thế nào cũng không nói được, Hi
Duệ hơi bực mình, cúi đầu không nói gì.

Dù Tần Dư Kiều muốn nó gọi mình một tiếng mẹ, nhưng cô cũng hiểu Hi
Duệ. Dường như thông qua máu mủ, cô có thể biết được nó đang nghĩ gì,
đang rối rắm điều gì.

Cho nên Tần Dư Kiều cười xoa trán nó, sau đó lại gần hôn lên trán nó.

Lục Hi Duệ cười he he hai tiếng, sau đó quay mặt sang: "Ơ, sao ba lại tới
đây?"

Lục Cảnh Diệu đã đến được một lúc rồi, dựa vào cửa thấy lòng mình mềm
đến không thể mềm hơn, nhưng anh vẫn còn điều vướng mắc không thể

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.