KÉN CÁ CHỌN CANH - Trang 474

phận khó nói của mình năm đó rốt cuộc cũng được xác định rõ ràng, cô đã
không còn là người nhà họ Tần nữa, giờ đây cô chỉ là khách mà thôi.

Lúc này tâm trạng của Lục Cảnh Diệu cũng không tốt cho lắm, ánh mắt
cũng càng lúc càng lạnh, hơi mím môi dằn lửa giận. Bây giờ anh thật sự
muốn ném hết đống quà rồi lập tức dẫn Kiều Kiều trở về thành phố S.
Nhưng anh vẫn cố nén cơn giận, khi đã nguôi ngoai được phân nửa thì mỉm
cười với Tần Ngạn Chi. Anh không sợ nhà họ Tần không chấp nhận người
con rể này, mà sợ nếu anh túm Tần Dư Kiều về thật thì cô sẽ hận anh mất.

Cho nên mặc dù bây giờ Lục Cảnh Diệu rất tức giận nhưng vẫn cố gắng giữ
giọng nói bình thản, có điều khi cất lời vẫn ẩn chứa vẻ giễu cợt khiến người
ta không biết phải nói sao: "Con dẫn Kiều Kiều về quê thăm mọi người, có
lẽ phải quấy rầy bác Tần mấy ngày rồi."

Lục Cảnh Diệu nói "về quê" đối lập với từ “khách” của Tần Ngạn Chi, tăng
thêm vẻ giễu cợt. Vẻ giễu cợt đó khiến Tần Dư Kiều khó chịu, ngoài trái
tim buốt giá, cô còn thấy không cam lòng. Cho nên Tần Dư Kiều dằn nỗi
bực dọc đang sôi trào trong lòng, gọi Tần Ngạn Chi một tiếng: "Ba."

Từ "Ba" vừa dứt, Tần Dư Kiều đã không kìm nổi nước mắt nữa.

Trong mắt Tần Ngạn Chi và bà Tần, Tần Dư Kiều có dáng vẻ ra sao? Rõ
ràng nước mắt đã rơi, nhưng vẫn gắng gượng nở nụ cười, vô cùng tủi thân
đáng thương. Tần Ngạn Chi thấy vậy vô cùng đau lòng.

Bà Tần thấy thế, nước mắt cũng bắt đầu tuôn rơi, sau đó đôi bàn tay chuyển
xuống xe lăn, xoay bánh xe đến trước mặt Tần Dư Kiều: "Không phải con
nói là không muốn trở lại nữa sao? Bây giờ còn trở lại làm gì … Trở lại làm
gì?!"

"Mẹ con trở lại đương nhiên là vì thăm bà." Lục Hi Duệ lanh chanh trả lời.
Tần Dư Kiều cúi đầu nhìn vào mắt Lục Hi Duệ, tay nó nắm chặt lấy tay cô,
tựa như một con sư tử nhỏ đang xù lông bảo vệ cô vậy.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.