Nói tới Bạch Thiên Du, bà Tần ân cần hỏi cháu gái mình: "Kiều Kiều, mẹ
con có khoẻ không?"
"Khoẻ ạ." Tần Dư Kiều cũng không nói gì nhiều về chuyện tình cảm của
Bạch Thiên Du, mà chỉ nói sơ về công việc của bà ấy mấy năm nay. Ví như
năm bao nhiêu trở thành Hội trưởng Hiệp hội IAEG, năm ngoái tham gia
nghiên cứu địa chất nhận được giải thưởng gì, mỗi sự kiện đều kể qua loa
một chút.
Thật ra Tần Dư Kiều cũng không muốn nói nhiều về Bạch Thiên Du trước
mọi người nhà họ Tần, tóm lại cô sợ Tần Ngạn Chi lúng túng, cuối cùng
Tần Ngạn Chi lại hỏi một vần đề khó xử nhất: "Kiều Kiều, sau khi kết hôn,
mẹ con có khỏe không?"
Cái gì là sau khi kết hôn có khoẻ không? Thiếu chút nữa Tần Dư Kiều đã
bật cười rồi, suy nghĩ một chút rồi nói, "Mẹ và ba dượng làm cùng ngành,
bởi vì có sở thích giống nhau nên khá hòa thuận … "
Tần Dư Kiều nhìn sắc mặt của Tần Ngạn Chi, tóm lại có phần không đành
lòng nên bổ sung một câu, "Nhưng ba biết tính tình của mẹ con rồi đó, bình
thường cũng chỉ nói với ba dượng mấy chuyện về bùn đất gì đó."
Sau đó sắc mặt của Tần Ngạn Chi cũng tốt lên, không biết do còn băn
khoăn về Bạch Thiên Du nữa không, hay là gương mặt vốn vậy, nhưng khi
Tần Dư Kiều thấy sắc mặt Hạ Vân trầm xuống, cô khẽ thở một hơi trút sự
uất ức của mình, trong lòng thoải mái ít nhiều.
***
Ăn xong bữa cơm tất niên, Tần Dư Kiều ở trong phòng ôm bụng cười
không ngừng, quay đầu nhìn Lục Cảnh Diệu, anh đang ngắm nghía cách
bài trí trong phòng. Nhìn tới nhìn lui thấy một tấm hình cũ, bức hình cô và
Giang Hoa chụp khi còn trẻ.