KÉN CÁ CHỌN CANH - Trang 567

hai vòng ngọc, còn có một đôi bông tai phỉ thúy, tất cả đều xanh biếc trong
suốt, chất ngọc nhẵn mịn, màu sắc đều đặn sáng bóng.

Tần Dư Kiều liếc nhìn Lục Cảnh Diệu, nói với Lục Hòa Thước: “Bác Lục,
cái này… quá quý giá rồi.”

Lục Hòa Thước: “Chỗ này đều được mẹ Cảnh Diệu chuẩn bị từ hồi còn
sống. Có điều bà ấy đi vội quá, không kịp tự tay tặng cho con dâu nhỏ của
bà, cho nên con hãy nhận lấy đi, con dâu nhà họ Lục đều có một phần.”

“Kiều Kiều, nhận lấy đi.” Lục Cảnh Diệu nói với Tần Dư Kiều, sau đó thay
vợ mình nói một câu: “Cảm ơn ba.”

Lúc này Tần Dư Kiều mới gật đầu: “Cảm ơn bác Lục.”

Đứa con trai này cũng chỉ có lúc ở trước mặt vợ mới tương đối ra hồn con
trai, hôm nay tâm trạng Lục Hòa Thước cũng khấm khá, sau đó bắt cóc
cháu trai vào trong thư phòng, dẫn nó luyện chữ.

***

Về quà gặp mặt của Lục Hòa Thước, Tần Dư Kiều vào căn nhà nhỏ độc lập
của của Lục Cảnh Diệu ở dinh thự nhà họ Lục rồi mở hộp trang sức ra xem.
Sau đó cầm một chiếc bông tai lên ngắm nghía, nói với Lục Cảnh Diệu ở
phía sau: “Thực sự mỗi người con dâu đều có à?”

Lục Cảnh Diệu khẽ “ừ” một tiếng: “Có điều của em là tốt nhất.”

"Nghe anh nói bừa quen rồi.” Tần Dư Kiều nhếch miệng cười, tỏ vẻ không
tin Lục Cảnh Diệu.

“Sao lại không? Ngọc từ một loại đá, cùng một người chế tạo cũng chia ra
cao thấp khác nhau.” Lục Cảnh Diệu đi tới cầm lấy vòng cổ phỉ thúy ướm
lên cổ Tần Dư Kiều, sắc ngọc tinh tế trong suốt càng tôn lên làn da trắng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.