KÉO, BÚA, BAO - LÝ THUYẾT TRÒ CHƠI TRONG CUỘC SỐNG THƯỜNG NGÀY - Trang 134

Tôi biết vì bản thân tôi đã thử rồi. Một ngày trời mưa gió, tôi

bước trên đường phố London và khi thấy một phụ nữ đang tìm cách
băng qua một vũng nước, tôi đã trịnh trọng trải chiếc áo khoác (cũ)
của lên trên. Người phụ nữ nhìn chiếc áo trải rộng của tôi với ánh
mắt cực kỳ nghi ngờ, rồi đi vòng để tránh cả tôi lẫn vũng nước. Tôi
đã lặp lại thí nghiệm này với nhiều phụ nữ khác và nhiều vũng nước
khác, kết quả vẫn như thế. Không ai dám bước lên cả vì họ sợ có
chiêu trò gì đó ở đây. Một số người thậm chí còn nhìn quanh xem
liệu đây có phải trò “máy quay giấu kín” của một nhà đài nào đó
không. Khác với Nữ hoàng Elizabeth, họ không tin tưởng ý tốt của
tôi. Khi tôi bảo một anh bạn của mình thực hiện thí nghiệm này ở
New York, tình cảnh của anh ấy còn thảm hại hơn. Một số phụ nữ
cười nhạo anh và một viên cảnh sát đầy nghi hoặc còn yêu cầu anh
biến đi, đừng quấy rầy người khác.

Chúng tôi phải làm gì để thuyết phục được những người này

rằng chúng tôi đáng tin? Có lẽ chúng tôi nên rút ra bài học từ cô bé
Lucy van Pelt trong loạt truyện tranh Peanuts; cô bé cứ thuyết phục
Charlie Brown rằng mình sẽ không đẩy quả bóng đi mỗi khi cậu chạy
tới đá nó. Trong một lần nọ, cô nói với cậu bé:

- Cậu hãy nhìn vào sự ngây thơ trong mắt tớ mà xem. Chẳng lẽ

trông mặt tớ không đáng tin à?

Charlie nghĩ ngợi:

- Bạn ấy nói đúng. Nếu một cô gái có đôi mắt trông có vẻ ngây

thơ thì ta phải tin cô ấy thôi.

Thế rồi cậu lại mắc bẫy và ngã bổ ngửa. Lúc này, cô bé mới

nhìn xuống Charlie và nói:

- Điều cậu học được ngày hôm nay sẽ có giá trị không gì đo đếm

nổi cho cậu trong nhiều năm sau này đấy.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.